Viện Nghiên Cứu Phật Học

Tam tạng Thánh điển PGVN 18 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 02 » 

Kinh Trung A-Hàm
(中阿含經)

Dịch tiếng Việt: VIỆN CAO ĐẲNG PHẬT HỌC HẢI ĐỨC - NHA TRANG
Hiệu đính: Hòa Thượng THÍCH THIỆN SIÊU

Mục Lục

170. KINH ANH VŨ
 

Tôi nghe như vầy:

Một thời, Phật du hóa ở nước Xá-vệ, trong rừng Thắng Lâm, vườn Cấp Cô Độc.

Bấy giờ, khi đêm đã qua, vào lúc trời vừa sáng, đức Thế Tôn đắp y, mang bát vào nước Xá-vệ để khất thực. Trong khi đi khất thực, Thế Tôn đi qua nhà của Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử. Lúc bấy giờ, Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử có chút việc phải làm nên đi khỏi, không có ở nhà. Tại nhà Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử, có một con chó trắng đang ăn trong cái mâm bằng vàng trên một cái giường lớn. Rồi con chó trắng trông thấy đức Phật từ xa đi lại; thấy Ngài, nó liền sủa. Đức Thế Tôn nói với con chó trắng rằng:

– Ngươi không nên làm như vậy! Ngươi hết gầm gừ lại sủa.

Chó trắng nghe nói, giận dữ, từ trên giường nhảy xuống, đến bên lùm cây nằm buồn thiểu não. Sau đó, Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử trở về nhà, thấy chó trắng có vẻ giận dữ, từ trên giường nhảy xuống, đến bên lùm cây nằm buồn thiểu não, ông mới hỏi người nhà rằng:

– Ai làm gì động con chó của tôi khiến nó rất đỗi giận dữ, từ trên giường nhảy xuống, đến bên lùm cây nằm buồn thiểu não vậy?

Người nhà trả lời:

– Chúng tôi không ai làm gì động đến con chó trắng khiến nó rất đỗi giận dữ, từ trên giường nhảy xuống, đến bên lùm cây nằm buồn thiểu não. Ma-nạp nên biết, hôm nay có Sa-môn Cù-đàm đến đây khất thực; con chó trắng đã thấy, liền chạy tới sủa. Sa-môn Cù-đàm nói với con chó trắng rằng: “Ngươi không nên làm như vậy. Ngươi hết gầm gừ lại sủa.” Này Ma-nạp, do vậy khiến con chó trắng rất đỗi giận dữ, từ trên giường nhảy xuống, đến bên lùm cây nằm buồn thiểu não.

Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử vừa nghe xong, tức thì nổi giận, muốn vu khống đức Thế Tôn, muốn hủy báng đức Thế Tôn, muốn hạ nhục đức Thế Tôn. Với ý định vu khống, hủy báng, hạ nhục Sa-môn Cù-đàm như vậy, ông liền từ Xá- vệ ra đi, đến Thắng Lâm, vườn Cấp Cô Độc. Khi ấy, đức Thế Tôn đang thuyết pháp cho vô lượng đại chúng đứng vây quanh trước sau. Đức Thế Tôn trông thấy Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử từ xa đi đến, Ngài bảo các Tỳ-kheo:

– Các thầy thấy Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử đến không?

Các Tỳ-kheo trả lời:
– Bạch đức Thế Tôn, có thấy! Đức Thế Tôn bảo:

– Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử mà mạng chung bây giờ thì như co duỗi cánh tay trong khoảnh khắc, tất sanh vào địa ngục. Vì sao vậy? Vì người ấy đối với Ta đang nổi cơn thịnh nộ. Nếu có chúng sanh nào do bởi tâm sân nhuế, thân hoại mạng chung tất đến chỗ ác, sanh vào địa ngục.

Rồi Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử đến chỗ đức Phật, nói với Thế Tôn rằng: – Hôm nay, Sa-môn Cù-đàm có đến nhà tôi khất thực phải không?
Đức Thế Tôn trả lời:
– Hôm nay, Ta có đến nhà ông khất thực.

– Cù-đàm, Ông nói gì với con chó trắng của tôi khiến nó rất đỗi giận dữ, từ trên giường nhảy xuống, đến bên lùm cây nằm buồn thiểu não?

Đức Thế Tôn trả lời:

– Hôm nay, vào lúc trời vừa sáng, Ta đắp y, mang bát vào Xá-vệ để khất thực, lần lượt khất thực đến nhà ông. Lúc ấy, con chó trắng trông thấy Ta từ xa đi đến; thấy Ta, nó liền sủa. Ta nói với con chó trắng rằng: “Ngươi không nên làm như vậy. Ngươi hết gầm gừ lại sủa.” Vì vậy, con chó trắng rất đỗi giận dữ, từ trên giường nhảy xuống, đến bên lùm cây nằm buồn thiểu não.

Ma-nạp Anh Vũ hỏi Thế Tôn:

– Con chó trắng đời trước có liên hệ gì với tôi?

Đức Thế Tôn bảo:

– Thôi! Thôi! Này Ma-nạp, tốt hơn đừng nên hỏi Ta. Ông nghe việc này rồi chắc chắn không vừa ý.

Ma-nạp Anh Vũ hỏi đi hỏi lại đức Thế Tôn ba lần:

– Con chó trắng đời trước liên hệ gì với tôi?

Đức Thế Tôn cũng ba lần nói:

– Thôi! Thôi! Này Ma-nạp, tốt hơn đừng nên hỏi Ta. Ông nghe việc này rồi chắc chắn không vừa ý.

Đức Thế Tôn lại bảo Ma-nạp:

– Ông hỏi Ta đến ba lần mà không chịu thôi. Ma-nạp nên biết, con chó trắng kia đời trước là cha của ông, tên là Đô-đề vậy.

Ma-nạp Anh Vũ nghe nói xong, nổi giận gấp bội. Ông muốn vu khống đức Thế Tôn, muốn hủy báng đức Thế Tôn, muốn hạ nhục đức Thế Tôn. Với ý định vu khống, hủy báng, hạ nhục như vậy, ông nói với đức Thế Tôn:

– Cha tôi là Đô-đề thực hành sự bố thí lớn lao, thiết những cuộc trai tự vĩ đại, sau khi thân hoại mạng chung, nhất định sanh lên Phạm thiên; chớ do nhân gì, do duyên gì mà sanh vào loài chó hạ tiện này?

Đức Thế Tôn bảo:

– Đô-đề, cha của ông, do bởi tăng thượng mạn ấy nên sanh vào loài chó hạ tiện.

Phạm chí tăng thượng mạn,
Chết rồi sanh sáu nơi,
Chó, gà, heo và sói,
Lừa năm, địa ngục sáu.

Ma-nạp Anh Vũ, nếu ông không tin lời Ta nói, ông có thể trở về nói với con chó rằng: “Nếu đời trước là cha của tôi, chó trắng hãy trở lên giường lớn.” Này Ma-nạp, chó trắng tất trở lên giường lớn. “Nếu đời trước là cha của tôi, chó trắng hãy ăn trong mâm vàng như cũ.” Này Ma-nạp, chó trắng tất sẽ trở lại ăn trong mâm vàng như cũ. “Nếu đời trước là cha của tôi, hãy chỉ cho tôi kho tàng cất giấu vàng, bạc, thủy tinh, trân bảo mà tôi không biết.” Này Ma-nạp, chó trắng chắc chắn chỉ cho ông thấy kho tàng cất giấu vàng bạc, thủy tinh và châu báu mà ông không biết.

Ma-nạp Anh Vũ nghe những lời đức Phật nói, ghi nhớ kỹ, nhiễu quanh đức Thế Tôn xong rồi trở về nhà, nói với con chó trắng rằng:

– Nếu đời trước là cha của tôi, chó trắng hãy trở lên giường lớn.

Chó trắng liền trở lên giường lớn.

– Nếu đời trước là cha của tôi, chó trắng hãy ăn trong mâm vàng như cũ.

Chó trắng liền ăn trong mâm vàng như cũ.

– Nếu đời trước là cha của tôi, hãy chỉ cho tôi chỗ kho tàng trước kia cha cất giấu vàng, bạc, thủy tinh, trân bảo mà tôi không biết.

Chó trắng tức thì từ trên giường nhảy xuống, đi đến chỗ mà đời trước nó ngủ nghỉ, dùng miệng và chân bươi bốn chân giường. Ma-nạp Anh Vũ liền từ chỗ đó mà được rất nhiều báu vật. Rồi Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử đã được báu vật, rất đỗi vui mừng, quỳ gối bên phải xuống đất, chắp tay hướng đến Thắng Lâm, vườn Cấp Cô Độc, ba lần xướng lên những lời tán thán đức Thế Tôn rằng:

– Những lời Sa-môn Cù-đàm nói đều không hư dối! Những lời Sa-môn Cù- đàm nói đều chắc thật! Những lời Sa-môn Cù-đàm nói đều như thật!

Ba lần tán thán đức Thế Tôn xong, ông từ Xá-vệ đi ra, đến Thắng Lâm, vườn Cấp Cô Độc.

Bấy giờ, đức Thế Tôn đang thuyết pháp cho vô lượng đại chúng vây quanh trước sau. Đức Thế Tôn trông thấy Ma-nạp Anh Vũ từ xa đi đến, Ngài bảo các Tỳ-kheo:

– Các thầy có thấy Ma-nạp Anh Vũ đi đến không? Các Tỳ-kheo trả lời:
– Bạch đức Thế Tôn, có thấy!

Đức Thế Tôn bảo:

– Ma-nạp Anh Vũ bây giờ mà mạng chung thì như trong khoảnh khắc co duỗi cánh tay, chắc chắn đi đến chỗ lành. Vì sao vậy? Vì người ấy đối với Ta rất có thiện tâm. Nếu có chúng sanh nào do bởi thiện tâm, thân hoại mạng chung tất đến chỗ lành, sanh vào trong thiên giới.

Bấy giờ, Ma-nạp Anh Vũ đi đến chỗ đức Phật, cùng thăm hỏi rồi ngồi xuống một bên. Đức Thế Tôn bảo:

– Thế nào? Này Ma-nạp, như Ta đã nói, con chó trắng như vậy có đúng hay không đúng như vậy?

Ma-nạp Anh Vũ bạch:

– Bạch Cù-đàm, thật đúng như lời Ngài nói! Kính bạch Cù-đàm, tôi lại có điều muốn hỏi, mong Ngài nghe cho tôi mới dám trình bày!

Đức Thế Tôn bảo:

– Tùy ý ông cứ hỏi!

– Kính bạch Cù-đàm, do nhân gì, duyên gì chúng sanh kia đều thọ thân người mà có người cao, kẻ thấp; có người đẹp, kẻ xấu? Vì sao vậy? Kính bạch Cù-đàm, tôi thấy có kẻ sống lâu, có người chết yểu; có kẻ nhiều bệnh, có người ít bệnh; lại thấy có kẻ thân hình đầy đủ, có người không đầy đủ; lại thấy có kẻ có oai đức, có người không oai đức; lại thấy có kẻ sanh nhằm dòng dõi tôn quý, có người sanh nhằm dòng dõi ti tiện; lại thấy có kẻ giàu có, có người nghèo hèn; lại thấy có kẻ thiện trí, có người trí tuệ kém cỏi.

Đức Thế Tôn trả lời:

– Chúng sanh kia do nơi hành nghiệp của chính mình, do nghiệp mà thọ báo, duyên vào nghiệp, y nơi nghiệp, tùy nơi nghiệp xứ có cao thấp mà chúng sanh có tốt đẹp hay không tốt đẹp.

Ma-nạp Anh Vũ bạch Thế Tôn:

– Sa-môn Cù-đàm nói vắn tắt quá, không phân biệt một cách rộng rãi, tôi không thể biết được. Mong Sa-môn Cù-đàm nói một cách rộng rãi cho tôi nghe để tôi được hiểu rõ ý nghĩa!

Đức Thế Tôn bảo:

– Này Ma-nạp, hãy nghe và suy nghĩ kỹ, Ta sẽ phân biệt một cách rộng rãi cho ông!

Ma-nạp Anh Vũ bạch:
– Kính vâng, tôi xin vâng lời lắng nghe! Đức Phật nói:

– Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ thọ mạng rất ngắn ngủi? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào sát sanh, hung dữ, cực ác, uống máu, có ý sát hại, mang tâm niệm xấu ác, không có tâm từ bi đối với tất cả chúng sanh cho đến các loài côn trùng thì người ấy thọ lấy nghiệp ấy; tạo tác đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn đi đến chỗ ác, sanh vào trong địa ngục; mãn kiếp địa ngục rồi, lại sanh vào nhân gian, tuổi thọ rất ngắn ngủi. Vì sao vậy? Con đường này đưa đến nhận lãnh sự đoản thọ, nghĩa là kẻ nam hay người nữ sát sanh, hung dữ, cực ác, uống máu. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ thọ mạng rất dài? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào xa lìa nghiệp sát, đoạn tuyệt nghiệp sát, bỏ hẳn đao gậy, có tâm tàm, có tâm quý, có tâm từ bi, làm lợi ích cho tất cả cho đến loài côn trùng thì người ấy thọ nghiệp này; tạo tác nghiệp ấy đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn tiến lên chỗ lành, sanh vào trong cõi trời; mãn kiếp ở cõi trời rồi, lại sanh vào nhân gian, thọ mạng rất dài. Vì sao vậy? Con đường này đưa đến nhận lãnh sự trường thọ, nghĩa là kẻ nam hay người nữ xa lìa nghiệp sát, đoạn tuyệt nghiệp sát. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ đa phần có tật bệnh? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào nhiễu hại chúng sanh, người ấy hoặc dùng nắm tay, hoặc dùng cây, đá, hoặc dùng dao, gậy nhiễu hại chúng sanh thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành nghiệp ấy đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn đưa đến chỗ ác, sanh vào trong địa ngục; mãn kiếp địa ngục rồi, lại sanh vào nhân gian, chịu nhiều bệnh tật. Vì sao vậy? Con đường này đưa đến chỗ chịu nhiều tật bệnh, nghĩa là kẻ nam hay người nữ nhiễu hại chúng sanh. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ không có tật bệnh? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào không nhiễu hại chúng sanh, người ấy không dùng nắm tay, không dùng cây, đá, không dùng dao, gậy nhiễu hại chúng sanh thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành nghiệp ấy đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn tiến lên chỗ lành, sanh vào trong cõi trời; mãn kiếp ở cõi trời rồi, lại sanh vào nhân gian, không có tật bệnh. Vì sao vậy? Con đường này đưa đến hưởng thọ không tật bệnh, nghĩa là kẻ nam hay người nữ nào không nhiễu hại chúng sanh. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ có thân hình không đoan chánh? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào tánh nóng nảy, hay bực dọc, vừa nghe chút ít đã nổi cơn giận dữ, nổi ganh ghét mà sanh lo buồn, nổi thịnh nộ tranh chấp thì người ấy thọ nghiệp này; tạo tác đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắn chắn đưa đến chỗ ác, sanh vào trong địa ngục; mãn kiếp địa ngục, lại sanh vào nhân gian, hình thể không đoan chánh. Vì sao vậy? Vì con đường này đưa đến thọ báo hình thể không đoan chánh, nghĩa là kẻ nam hay người nữ tánh nóng nảy, hay bực dọc. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ có thân hình đoan chánh? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào tánh không nóng nảy, không hay bực dọc, người ấy nghe lời nói êm ái hay thô bỉ cọc cằn, không nổi cơn giận dữ, không ganh ghét sanh ra buồn rầu, không nổi thịnh nộ tranh chấp thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn tiến lên chỗ lành, sanh vào trong cõi trời; mãn kiếp ở cõi trời rồi, lại sanh vào nhân gian, hình thể đoan chánh. Vì sao vậy? Vì con đường này đưa đến thọ báo hình thể đoan chánh, nghĩa là kẻ nam hay người nữ tánh không nhiều bực dọc, nóng nảy. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ không có oai đức? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào bên trong ôm lòng tật đố, người ấy thấy kẻ khác được cung kính cúng dường liền sanh lòng tật đố, nếu thấy kẻ khác có của thì muốn làm sao của ấy được về mình thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn đưa đến chỗ ác, sanh vào trong địa ngục; mãn kiếp địa ngục rồi, lại sanh vào trong nhân gian, không có oai đức. Vì sao vậy? Vì con đường này đưa đến thọ báo không có oai đức, nghĩa là kẻ nam hay người nữ bên trong ôm lòng tật đố. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ có oai đức lớn? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào không ôm lòng tật đố, người ấy thấy kẻ khác được cung kính cúng dường thì không sanh lòng tật đố, nếu thấy kẻ khác có của mà không có lòng ham muốn của ấy được về mình thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn tiến lên chỗ lành, sanh vào cõi trời; mãn kiếp ở cõi trời rồi, lại sanh vào nhân gian, có oai đức lớn. Vì sao vậy? Vì con đường này đưa đến thọ báo có oai đức, nghĩa là kẻ nam hay người nữ không ôm lòng tật đố. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ sanh vào dòng dõi hạ tiện? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào kiêu ngạo, ngã mạn; người đáng cung kính mà không cung kính; đáng tôn trọng mà không tôn trọng; đáng quý mà không quý; đáng phụng thờ mà không phụng thờ; đáng cúng dường mà không cúng dường; đáng nhường lối mà không nhường lối; đáng nhường chỗ mà không nhường chỗ; đáng chắp tay hướng về lễ bái, thăm hỏi mà không chắp tay hướng về lễ bái, thăm hỏi thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn đưa đến chỗ ác, sanh vào địa ngục; mãn kiếp địa ngục rồi, lại sanh vào nhân gian, sanh nhằm dòng dõi hạ tiện. Vì sao vậy? Vì con đường này đưa đến thọ báo sanh nhằm dòng dõi hạ tiện, nghĩa là kẻ nam hay người nữ kiêu ngạo, ngã mạn. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ sanh nhằm dòng dõi tôn quý? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào không có lòng kiêu ngạo, ngã mạn; người đáng cung kính thì cung kính; đáng tôn trọng thì tôn trọng; đáng quý thì quý; đáng phụng thờ thì phụng thờ; đáng cúng dường thì cúng dường; đáng nhường lối thì nhường lối; đáng nhường chỗ thì nhường chỗ; đáng chắp tay hướng về lễ bái, thăm hỏi thì chắp tay hướng về lễ bái, thăm hỏi thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn tiến lên chỗ lành, sanh vào cõi trời; mãn kiếp ở cõi trời rồi, lại sanh vào nhân gian, sanh nhằm dòng dõi tôn quý. Vì sao vậy? Vì con đường này đưa đến thọ báo sanh nhằm dòng dõi tôn quý, nghĩa là kẻ nam hay người nữ không kiêu ngạo, ngã mạn. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ không có của cải? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào không làm thí chủ, không thực hành bố thí, người ấy không bố thí cho Sa-môn, Phạm chí và kẻ nghèo cùng, cô độc từ xa đến xin những thứ như đồ ăn, thức uống, quần áo, mền, vòng hoa, hương thoa, nhà cửa, giường chõng, đèn dầu và tôi tớ thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn đưa đến chỗ ác, sanh vào trong địa ngục; mãn kiếp địa ngục rồi, lại sanh vào nhân gian, không có của cải. Vì sao vậy? Vì con đường này đưa đến thọ báo không có của cải, nghĩa là kẻ nam hay người nữ không biết làm thí chủ, không thực hành bố thí. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ có nhiều của cải? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào biết làm người thí chủ, biết thực hành bố thí, người ấy bố thí cho Sa-môn, Phạm chí và kẻ nghèo cùng, cô độc từ xa đến xin những thứ như đồ ăn, thức uống, quần áo, mền, vòng hoa, hương thoa, nhà cửa, giường chõng, đèn dầu và tôi tớ thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn tiến đến chỗ lành, sanh vào cõi trời; mãn kiếp ở cõi trời rồi, lại sanh vào nhân gian, có nhiều của cải. Vì sao vậy? Vì con đường này đưa đến thọ báo có nhiều của cải, nghĩa là kẻ nam hay người nữ biết làm người thí chủ, biết thực hành hạnh bố thí. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ có trí tuệ kém cỏi? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào không thường đến nơi kia hỏi việc, nếu có Sa-môn, Phạm chí danh đức, người ấy không thường đến nơi đó hỏi đạo, nghĩ rằng: “Thưa chư Tôn, thế nào là thiện? Thế nào là không thiện? Thế nào là tội? Thế nào là không tội? Thế nào là đẹp? Thế nào là không đẹp? Thế nào là trắng? Thế nào là đen? Trắng và đen từ đâu sanh ra? Ý nghĩa của quả báo hiện tại như thế nào? Ý nghĩa của quả báo vị lai như thế nào?” Giả sử có hỏi nhưng không thực hành thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn đưa đến chỗ ác, sanh vào địa ngục; mãn kiếp ở địa ngục rồi, lại sanh vào nhân gian, có trí tuệ kém cỏi. Vì sao vậy? Vì con
đường này đưa đến thọ báo trí tuệ kém cỏi, nghĩa là kẻ nam hay người nữ không thường đến nơi kia hỏi việc. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Này Ma-nạp, do nhân gì, duyên gì mà kẻ nam hay người nữ có trí tuệ tốt đẹp? Nếu có kẻ nam hay người nữ nào thường hay đến nơi kia hỏi việc, nếu có Sa-môn, Phạm chí danh đức, người ấy thường đến nơi đó mà hỏi đạo, nghĩ rằng: “Thưa chư Tôn, thế nào là thiện? Thế nào là không thiện? Thế nào là tội? Thế nào là không tội? Thế nào là đẹp? Thế nào là không đẹp? Thế nào là trắng? Thế nào là đen? Trắng và đen từ đâu sanh ra? Ý nghĩa của quả báo hiện tại là thế nào? Ý nghĩa của quả báo vị lai là thế nào?” Hỏi xong lại thường thực hành thì người ấy thọ nghiệp này; tác thành đầy đủ rồi, đến khi thân hoại mạng chung, chắc chắn tiến lên chỗ lành, sanh vào cõi trời; mãn kiếp ở cõi trời rồi, lại sanh vào nhân gian, có trí tuệ tốt đẹp. Vì sao vậy? Vì con đường này đưa đến thọ báo trí tuệ tốt đẹp, nghĩa là kẻ nam hay người nữ thường hay đến nơi kia hỏi việc. Ma-nạp nên biết, nghiệp này có quả báo như vậy.

Ma-nạp nên biết, tạo tác nghiệp tương xứng với đoản thọ, tất phải chịu đoản thọ; tạo tác nghiệp tương xứng với trường thọ, tất được trường thọ; tạo tác nghiệp tương xứng với nhiều tật bệnh, tất phải chịu nhiều tật bệnh; tạo tác nghiệp tương xứng với ít tật bệnh, tất được ít tật bệnh; tạo tác nghiệp tương xứng với sự không đoan chánh, tất phải chịu sự không đoan chánh; tạo tác nghiệp tương xứng với đoan chánh, tất được đoan chánh; tạo tác nghiệp tương xứng với không oai đức, tất phải chịu không oai đức; tạo tác nghiệp tương xứng với oai đức, tất được oai đức; tạo tác nghiệp tương xứng với dòng dõi hạ tiện, tất phải sanh nhằm dòng dõi hạ tiện; tạo tác nghiệp tương xứng với dòng dõi tôn quý, tất được sanh vào dòng dõi tôn quý; tạo tác nghiệp tương xứng với không của cải, tất phải chịu không của cải; tạo tác nghiệp tương xứng với nhiều của cải, tất được nhiều của cải; tạo tác nghiệp tương xứng với trí tuệ kém cỏi, tất phải bị trí tuệ kém cỏi; tạo tác nghiệp tương xứng với trí tuệ tốt đẹp, tất được trí tuệ tốt đẹp.

Này Ma-nạp, đó là những điều mà Ta đã nói từ trước rằng: “Chúng sanh do hành nghiệp của chính mình, do nghiệp mà thọ báo, duyên nơi nghiệp, tùy theo nghiệp xứ cao thấp mà chúng sanh có tốt đẹp hay không tốt đẹp.”

Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử bạch:

– Bạch Thế Tôn, con đã hiểu! Bạch Thiện Thệ, con đã rõ! Bạch Thế Tôn, con nay xin tự quy y Phật, Pháp và chúng Tỳ-kheo! Cúi mong Thế Tôn nhận con làm ưu-bà-tắc, kể từ hôm nay, trọn đời nguyện đem mình quy y cho đến khi mạng chung!

Bạch đức Thế Tôn, bắt đầu ngày hôm nay, mong Ngài vào nhà Đô-đề như vào nhà ưu-bà-tắc khác tại Xá-vệ để cho nhà Đô-đề được lợi nghĩa, được lợi ích, an ổn, khoái lạc lâu dài.

Đức Phật thuyết như vậy, Ma-nạp Anh Vũ Đô-đề-tử và vô lượng đại chúng Tỳ-kheo nghe Phật nói xong, hoan hỷ phụng hành.

page980image57353024

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.