Tam tạng Thánh điển PGVN 18 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 02 »
Dịch tiếng Việt: VIỆN CAO ĐẲNG PHẬT HỌC HẢI ĐỨC - NHA TRANG
Hiệu đính: Hòa Thượng THÍCH THIỆN SIÊU
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong rừng Thắng Lâm, vườn Cấp Cô Độc.
Bấy giờ, Tôn giả A-nan nói bài kệ Bạt-địa-la-đế và ý nghĩa của nó cho các Tỳ-kheo đang tụ họp tại giảng đường vào lúc ban đêm.
Bấy giờ, đêm đã qua, trời hừng sáng, có một Tỳ-kheo đi đến chỗ đức Phật, cúi đầu đảnh lễ, rồi ngồi xuống một bên và bạch Phật:
– Bạch đức Thế Tôn, Tôn giả A-nan có nói bài kệ Bạt-địa-la-đế và ý nghĩa của nó cho các Tỳ-kheo tụ tập tại giảng đường vào lúc ban đêm.
Nhân đó, đức Thế Tôn bảo một Tỳ-kheo:
– Thầy hãy đi đến chỗ của Tỳ-kheo A-nan và nói như vầy: “Thưa Tôn giả A-nan, đức Thế Tôn gọi Tôn giả!”
Vị Tỳ-kheo kia vâng lời dạy của Thế Tôn, từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ dưới chân Phật, nhiễu ba vòng rồi đi đến chỗ của Tôn giả A-nan và nói:
– Thế Tôn gọi Tôn giả A-nan.
Tôn giả A-nan liền đến chỗ đức Phật, cúi đầu đảnh lễ, rồi đứng qua một bên. Đức Thế Tôn hỏi A-nan:
– Này A-nan, có quả thật thầy nói bài kệ Bạt-địa-la-đế cho các Tỳ-kheo tụ họp tại giảng đường vào lúc ban đêm chăng?
Tôn giả A-nan đáp:
– Thật vậy, bạch Thế Tôn!
Đức Thế Tôn hỏi:
– Này A-nan, thầy nói bài kệ Bạt-địa-la-đế và ý nghĩa của nó cho các thầy Tỳ-kheo nghe như thế nào?
Tôn giả A-nan liền thưa:
Cẩn thận, đừng nghĩ quá khứ,
Tương lai cũng chớ mong cầu,
Quá khứ đã qua, đã mất,
Tương lai chưa đến, còn xa.
Hiện tại những gì đang có,
Thì nên quán sát suy tư,
Niệm niệm mong manh, không chắc,
Người trí biết vậy nên tu.
Nếu có làm theo hạnh Thánh,
Ai hay nỗi chết ưu sầu?
Nhất định tránh xa sự chết,
Hiểm nguy, khổ lớn, dứt trừ.
Như vậy thực hành tinh tấn,
Ngày đêm không chút biếng lười,
Vì vậy phải thường tụng đọc,
Bạt-địa-la-đế kệ này.
Đức Thế Tôn lại hỏi A-nan:
– Này A-nan, thế nào là Tỳ-kheo truy niệm quá khứ? Tôn giả A-nan trả lời:
– Bạch Thế Tôn, nếu Tỳ-kheo hoan lạc ở sắc quá khứ thì sẽ bị chi phối bởi dục, bị đắm trước, bị níu giữ lại trong đó. Nếu hoan lạc giác, tưởng, hành, thức quá khứ thì sẽ bị chi phối bởi dục, bị đắm trước, bị níu giữ lại trong đó. Như vậy gọi là Tỳ-kheo truy niệm quá khứ.
Thế Tôn lại hỏi:
– Này A-nan, thế nào là Tỳ-kheo không truy niệm quá khứ? Tôn giả A-nan đáp:
– Bạch Thế Tôn, nếu Tỳ-kheo không hoan lạc sắc quá khứ thì sẽ không bị dục chi phối, không đắm trước, không bị níu giữ trong đó. Nếu không hoan lạc giác, tưởng, hành, thức quá khứ thì sẽ không bị dục chi phối, không đắm trước, không bị níu giữ trong đó. Như vậy gọi là Tỳ-kheo không truy niệm quá khứ.
Thế Tôn lại hỏi:
– Này A-nan, thế nào là Tỳ-kheo mong cầu tương lai? Tôn giả A-nan đáp:
– Bạch Thế Tôn, nếu Tỳ-kheo hoan lạc ở sắc tương lai thì sẽ bị chi phối bởi dục, bị đắm trước, bị níu giữ trong đó. Nếu hoan lạc giác, tưởng, hành, thức tương lai thì sẽ bị chi phối bởi dục, bị đắm trước, bị níu giữ trong đó. Như vậy gọi là Tỳ-kheo mong cầu tương lai.
Thế Tôn lại hỏi:
– Này A-nan, thế nào là Tỳ-kheo không mong cầu tương lai? Tôn giả A-nan đáp:
– Bạch Thế Tôn, nếu Tỳ-kheo không hoan lạc sắc ở tương lai thì sẽ không bị chi phối bởi dục, không bị đắm trước, không bị níu giữ trong đó. Không hoan lạc giác, tưởng, hành, thức tương lai thì sẽ không bị chi phối bởi dục, không bị đắm trước, không bị níu giữ trong đó. Như vậy gọi là Tỳ-kheo không mong cầu tương lai.
Thế Tôn lại hỏi:
– Này A-nan, thế nào là Tỳ-kheo chấp thọ pháp hiện tại? Tôn giả A-nan đáp:
– Bạch Thế Tôn, nếu Tỳ-kheo hoan lạc sắc ở hiện tại thì bị chi phối bởi dục, bị đắm trước, bị níu giữ trong đó. Nếu hoan lạc giác, tưởng, hành, thức ở hiện tại thì bị chi phối bởi dục, bị đắm trước, bị níu giữ trong đó. Như vậy gọi là Tỳ- kheo chấp thọ pháp hiện tại.
Thế Tôn lại hỏi:
– Này A-nan, thế nào là Tỳ-kheo không chấp thọ pháp hiện tại? Tôn giả A-nan đáp:
– Bạch Thế Tôn, nếu Tỳ-kheo không hoan lạc sắc ở hiện tại thì không bị chi phối bởi dục, không bị đắm trước, không bị níu giữ trong đó. Nếu không hoan lạc giác, tưởng, hành, thức hiện tại thì không bị chi phối bởi dục, không bị đắm trước, không bị níu giữ trong đó. Như vậy gọi là Tỳ-kheo không chấp thọ pháp hiện tại.
Bạch Thế Tôn, con đã nói bài kệ Bạt-địa-la-đế và ý nghĩa của nó cho các Tỳ-kheo tụ họp tại giảng đường vào lúc ban đêm như vậy.
Bấy giờ, đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
– Lành thay! Lành thay! Đệ tử Ta có người có mắt, có trí, có nghĩa, có pháp. Vì sao vậy? Vì là đệ tử, ngay trước mặt Tôn Sư, mà diễn rộng ý nghĩa của văn cú như vậy. Đúng như những gì Tỳ-kheo A-nan đã nói, các thầy hãy nên như vậy mà thọ trì. Vì sao vậy? Lời nói và quán nghĩa đó phải như vậy.
Phật thuyết như vậy, Tôn giả A-nan và các Tỳ-kheo sau khi nghe Phật thuyết xong, hoan hỷ phụng hành.
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.