Viện Nghiên Cứu Phật Học

Tam tạng Thánh điển PGVN 18 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 02 » 

Kinh Trung A-Hàm
(中阿含經)

Dịch tiếng Việt: VIỆN CAO ĐẲNG PHẬT HỌC HẢI ĐỨC - NHA TRANG
Hiệu đính: Hòa Thượng THÍCH THIỆN SIÊU

Mục Lục

150. KINH UẤT-SẤU-CA-LA
 

Tôi nghe như vầy:

Một thời, Phật du hóa tại thành Vương Xá, trú trong Trúc Lâm, vườn Ca- lan-đa.

Bấy giờ, Phạm chí Uất-sấu-ca-la sau giữa trưa, thong dong tản bộ đi đến chỗ Phật, chào hỏi xong, ngồi sang một bên và bạch:

– Thưa Cù-đàm, tôi có điều muốn hỏi, mong Ngài nghe cho tôi mới dám trình bày!

Thế Tôn đáp:
– Tùy ý ông cứ hỏi!
Phạm chí Uất-sấu-ca-la bèn hỏi:

– Thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương bốn loại phụng sự cho bốn chủng tánh, tức chủ trương loại phụng sự cho Phạm chí, loại phụng sự cho Sát-lợi, cho cư sĩ, cho công sư. Thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương loại phụng sự cho Phạm chí, tức là Phạm chí phải phụng sự cho Phạm chí; Sát-lợi, cư sĩ và công sư cũng phải phụng sự cho Phạm chí. Thưa Cù-đàm, bốn chủng tánh này phải phụng sự cho Phạm chí. Thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương loại phụng sự cho Sát-lợi, tức là Sát-lợi phải phụng sự cho Sát-lợi; cư sĩ và công sư cũng phải phụng sự cho Sát-lợi. Thưa Cù-đàm, ba chủng tánh này phải phụng sự cho Sát-lợi. Thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương loại phụng sự cho cư sĩ, tức là cư sĩ phải phụng sự cho cư sĩ; công sư cũng phải phụng sự cho cư sĩ. Thưa Cù-đàm, hai chủng tánh này phải phụng sự cho cư sĩ. Thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương loại phụng sự cho công sư, tức là công sư phải phụng sự cho công sư. Ai thấp hèn hơn nữa để được chủ trương phải phụng sự cho công sư?

Thế Tôn đáp:
– Duy chỉ có công sư phụng sự công sư. Thế Tôn hỏi:

– Này Phạm chí, các Phạm chí có tự mình biết rõ khi chủ trương bốn loại phụng sự cho bốn chủng tánh này, tức chủ trương loại phụng sự cho Phạm chí, chủ trương loại phụng sự cho Sát-lợi, cho cư sĩ, cho công sư?

Phạm chí Uất-sấu-ca-la đáp:

– Không biết rõ, thưa Cù-đàm. Các Phạm chí tự nói như vầy: “Ta ở trong đời này, chư Thiên, Ma, Phạm, Sa-môn, Phạm chí, từ người đến trời.” Nhưng Phạm chí không tự mình biết rõ khi chủ trương bốn loại phụng sự cho bốn chủng tánh, tức chủ trương loại phụng sự cho Phạm chí, chủ trương loại phụng sự cho Sát-lợi, cho cư sĩ và cho công sư.

Thế Tôn nói:

– Này Phạm chí, cũng như một người đưa cho người khác một miếng thịt, bắt ép và nói rằng: “Này ông bạn, hãy ăn đi và hãy trả tiền cho tôi!” Này Phạm chí, ông nói cho các Phạm chí ấy cũng giống như vậy. Vì sao? Vì Phạm chí không tự mình biết rõ khi chủ trương bốn loại phụng sự cho bốn chủng tánh, tức chủ trương loại phụng sự cho Phạm chí, chủ trương loại phụng sự cho Sát-lợi, cho cư sĩ, cho công sư.

Thế Tôn lại hỏi:

– Này Phạm chí, thế nào là phụng sự? có loại phụng sự và do sự phụng sự này mà có hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì có nên phụng sự như vậy chăng? Có loại phụng sự và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì có nên phụng sự như vậy chăng? Này Phạm chí, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà có sự hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà có sự hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì có nên phụng sự như vậy chăng? Này Phạm chí, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì có nên phụng sự như vậy chăng?

Phạm chí Uất-sấu-ca-la đáp:

– Thưa Cù-đàm, nếu tôi phụng sự và do sự phụng sự này mà có sự hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì tôi không nên phụng sự như vậy. Nếu tôi phụng sự và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì tôi nên phụng sự như vậy. Thưa Cù-đàm, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà có hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì tôi không nên phụng sự như vậy. Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà có sự hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì tôi không nên phụng sự như vậy. Thưa Cù-đàm, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì tôi nên phụng sự như vậy. Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì tôi nên phụng sự như vậy.

Thế Tôn nói:

– Này Phạm chí, nếu lại có một Phạm chí đến đây, người ấy không phải ngu, không phải si, cũng không phải điên đảo, tâm không điên đảo, tự do tự tại; Ta hỏi Phạm chí ấy rằng: “Ý ông nghĩ sao? Nếu có loại phụng sự và do loại phụng sự ấy mà có sự hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu có loại phụng sự và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì có nên phụng sự như vậy chăng? Này Phạm chí, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà có sự hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà có sự hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì có nên phụng sự như vậy chăng? Này Phạm chí, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì có nên phụng sự như vậy chăng?”

Này Phạm chí, nếu Phạm chí ấy không phải ngu, không phải si, cũng không phải điên đảo, tâm không điên đảo, tự do tự tại, tất cũng sẽ trả lời Ta như vầy: “Thưa Cù-đàm, nếu tôi phụng sự và do sự phụng sự này mà có sự hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì tôi không nên phụng sự như vậy. Nếu tôi phụng sự và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì tôi nên phụng sự như vậy. Thưa Cù-đàm, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà có sự hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì tôi không nên phụng sự như vậy. Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà có sự hạ liệt chứ không có sự ưu thắng thì tôi không nên phụng sự như vậy. Thưa Cù-đàm, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì tôi nên phụng sự như vậy. Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà có sự ưu thắng chứ không có sự hạ liệt thì tôi nên phụng sự như vậy.”

Rồi Thế Tôn lại hỏi:

– Này Phạm chí, ý ông nghĩ sao? Nếu có loại phụng sự và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu có loại phụng sự và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng? Này Phạm chí, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng? Này Phạm chí, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng?

Phạm chí Uất-sấu-ca-la đáp:

– Thưa Cù-đàm, nếu tôi phụng sự và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi không nên phụng sự như vậy. Nếu tôi phụng sự và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi nên phụng sự như vậy. Thưa Cù-đàm, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi không nên phụng sự như vậy. Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi không nên phụng sự như vậy. Thưa Cù-đàm, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi nên phụng sự như vậy. Nếu phụng sự Sát-lợi, Cư sĩ, Công sư và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi nên phụng sự như vậy.

Thế Tôn nói:

– Này Phạm chí, nếu lại có một Phạm chí đến đây, người ấy không phải ngu, không phải si, cũng không phải điên đảo, tâm không điên đảo, tự do tự tại; Ta hỏi Phạm chí ấy rằng: “Ý ông nghĩ sao? Nếu có loại phụng sự và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu có loại phụng sự và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng? Này Phạm chí, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng? Này Phạm chí, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng? Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì có nên phụng sự như vậy chăng?”

Này Phạm chí, nếu Phạm chí này không phải ngu, không phải si, cũng không phải điên đảo, tâm không điên đảo, tự do tự tại, tất cũng sẽ trả lời Ta như vầy: “Thưa Cù-đàm, nếu tôi phụng sự và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi không nên phụng sự như vậy. Nếu tôi phụng sự và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi nên phụng sự như vậy. Thưa Cù-đàm, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi không nên phụng sự như vậy. Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà mất tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi không nên phụng sự như vậy. Thưa Cù-đàm, nếu phụng sự Phạm chí và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi nên phụng sự như vậy. Nếu phụng sự Sát-lợi, cư sĩ, công sư và do sự phụng sự này mà tăng thêm tín, giới, bác văn, thí xả, trí tuệ thì tôi nên phụng sự như vậy.”

Phạm chí Uất-sấu-ca-la bạch:

– Thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương bốn loại tài vật tự có cho bốn chủng tánh, tức là chủ trương loại tài vật tự có cho Phạm chí, thiết lập loại tài vật tự có cho Sát-lợi, cho cư sĩ, cho công sư. Thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương loại tài vật tự có cho Phạm chí là, thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương rằng, tài vật tự có của Phạm chí là do khất cầu. Nếu Phạm chí khinh mạn sự khất cầu, tức là khinh mạn tài vật tự có; khinh mạn tài vật tự có tức là thất lợi. Cũng như người chăn trâu mà không thể trông chừng được trâu tức là thất lợi. Cũng vậy, thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương tài vật tự có của Phạm chí là do khất cầu. NếuPhạm chí khinh mạn sự khất cầu, tức là khinh mạn tài vật tự có; khinh mạn tài vật tự có tức là thất lợi.

Thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương loại tài vật tự có cho Sát-lợi là, thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương rằng tài vật tự có của Sát-lợi là cung tên. Nếu Sát-lợi khinh mạn cung tên, tức là khinh mạn tài vật tự có; khinh mạn tài vật tự có tức là thất lợi. Cũng như người chăn trâu mà không thể trông chừng được trâu tức là thất lợi. Cũng vậy, thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương tài vật tự có của Sát-lợi là cung tên. Nếu Sát-lợi khinh mạn cung tên, tức là khinh mạn tài vật tự có; khinh mạn tài vật tự có tức là thất lợi.

Thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương loại tài vật tự có cho cư sĩ là, thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương tài vật tự có của cư sĩ là nông nghiệp. Nếu cư sĩ khinh mạn nông nghiệp, tức là khinh mạn tài vật tự có; khinh mạn tài vật tự có tức là thất lợi. Cũng như người chăn trâu mà không thể trông chừng được trâu tức là thất lợi. Cũng vậy, thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương tài vật tự có của cư sĩ là nông nghiệp. Nếu cư sĩ khinh mạn nông nghiệp, tức là khinh mạn tài vật tự có; khinh mạn tài vật tự có tức là thất lợi.

Thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương loại tài vật tự có cho công sư là, thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương tài vật tự có của công sư là cây gai (lưỡi liềm và đòn gánh). Nếu công sư khinh mạn cây gai, tức là khinh mạn tài vật tự có; khinh mạn tài vật tự có tức là thất lợi. Cũng như người chăn trâu mà không thể trông chừng được trâu tức là thất lợi. Cũng vậy, thưa Cù-đàm, Phạm chí chủ trương tài vật tự có của công sư là cây gai. Nếu công sư khinh mạn cây gai, tức là khinh mạn tài vật tự có; khinh mạn tài vật tự có tức là thất lợi.

Thế Tôn hỏi:

– Này Phạm chí, các Phạm chí có tự biết rõ khi chủ trương bốn loại tài vật tự có cho bốn chủng tánh, tức là chủ trương loại tài vật tự có cho Phạm chí, chủ trương loại tài vật tự có cho Sát-lợi, cho cư sĩ, cho công sư chăng?

Phạm chí Uất-sấu-ca-la đáp:

– Không tự biết rõ, thưa Cù-đàm. Các Phạm chí tự nói rằng: “Ta ở trong đời này, chư Thiên, Ma, Phạm, Sa-môn, Phạm chí, từ người đến trời.” Nhưng Phạm chí không tự mình biết rõ khi chủ trương bốn loại tài vật tự có cho bốn chủng tánh, tức là chủ trương tài vật tự có cho Phạm chí, chủ trương loại tài vật tự có cho Sát-lợi, cho cư sĩ, cho công sư.

Thế Tôn nói:

– Này Phạm chí, cũng như một người đưa cho người khác một miếng thịt, bắt ép và nói rằng: “Này ông bạn, hãy ăn đi và hãy trả tiền cho tôi!” Này Phạm chí, ông nói cho các Phạm chí cũng giống như vậy. Vì sao? Vì các Phạm chí không tự mình biết rõ khi chủ trương bốn loại tài vật tự có cho bốn chủng tánh, tức là chủ trương loại tài vật tự có cho Phạm chí, chủ trương loại tài vật tự có cho Sát-lợi, cho cư sĩ, cho công sư.

Nhưng này Phạm chí, Ta tự mình biết rõ, thấu triệt các pháp khi chủ trương tài vật tự có cho mọi người, đó là pháp tịch tịnh, pháp tịch diệt, pháp giác đạo, pháp thiện thú.

Rồi Thế Tôn lại hỏi:

– Này Phạm chí, ý ông nghĩ sao? Có trường hợp nào mà hư không này chỉ không dính trước, không trói buộc, không xúc chạm, không ngăn ngại đối với Phạm chí mà thôi, chứ không như thế đối với Sát-lợi, cư sĩ hay công sư?

Phạm chí Uất-sấu-ca-la đáp:

– Thưa Cù-đàm, hư không này vốn không dính trước, không trói buộc, không xúc chạm, không ngăn ngại đối với Phạm chí; đối với Sát-lợi, cư sĩ hay công sư cũng vậy.

– Cũng vậy, này Phạm chí, Ta tự mình biết rõ, thấu triệt các pháp khi chủ trương tài vật tự có cho mọi người, đó là pháp tịch tịnh, pháp tịch diệt, pháp giác đạo, pháp thiện thú.

Thế Tôn lại hỏi:

– Này Phạm chí, ý ông nghĩ sao? Có trường hợp nào chỉ riêng Phạm chí mới có thể thực hành từ tâm, không kết, không oán, không nhuế, không tranh; còn Sát-lợi, cư sĩ và công sư thì không như thế chăng?

Phạm chí Uất-sấu-ca-la đáp:

– Thưa Cù-đàm, Phạm chí có thể thực hành từ tâm, không kết, không oán, không nhuế, không tranh; Sát-lợi, cư sĩ, công sư cũng vậy.

– Cũng vậy, này Phạm chí, Ta tự mình biết rõ, thấu triệt các pháp khi chủ trương tài vật tự có cho mọi người, đó là pháp tịch tịnh, pháp tịch diệt, pháp giác đạo, pháp thiện thú.

Thế Tôn lại hỏi:

– Này Phạm chí, ý ông nghĩ sao? Nếu những người thuộc trăm chủng tánh khác nhau cùng đến đây, và giả sử có một người nói với những người ấy rằng: “Các ông hãy đến đây. Nếu ai sanh trong chủng tộc Sát-lợi hay chủng tộc Phạm chí thì chỉ những người ấy mới có thể mang bột tắm đi đến nước để tắm rửa, trừ khử dơ bẩn cho thật sạch sẽ.” Này Phạm chí, ý ông nghĩ sao? Phải chăng chỉ có những người thuộc chủng tộc Sát-lợi hay chủng tộc Phạm chí mới có thể mang bột tắm đi đến nước để tắm rửa, trừ khử dơ bẩn cho thật sạch sẽ; còn những người thuộc chủng tộc cư sĩ hay chủng tộc công sư không thể mang bột tắm đi đến nước để tắm rửa, trừ khử dơ bẩn cho thật sạch sẽ? Hay tất cả những người thuộc trăm chủng tộc khác nhau đều có thể mang bột tắm đi đến nước để tắm rửa, trừ khử dơ bẩn cho thật sạch sẽ chăng?

Phạm chí Uất-sấu-ca-la đáp:

– Thưa Cù-đàm, tất cả những người thuộc trăm chủng tộc khác nhau ấy đều có thể mang bột tắm đi đến nước để tắm rửa, trừ khử dơ bẩn cho thật sạch sẽ.

– Cũng vậy, này Phạm chí, Ta tự mình biết rõ, thấu triệt các pháp khi chủ trương tài vật tự có cho mọi người, đó là pháp tịch tịnh, pháp tịch diệt, pháp giác đạo, pháp thiện thú.

Thế Tôn lại hỏi:

– Này Phạm chí, ý ông nghĩ sao? Nếu những người thuộc trăm chủng tộc khác nhau cùng đến đây, và giả sử có một người nói với họ rằng: “Các ông hãy đến đây. Nếu ai sanh trong chủng tộc Sát-lợi hay chủng tộc Phạm chí thì chỉ những người ấy mới có thể dùng cây chiên-đàn và sa-la thật khô làm mồi lửa, rồi lấy dùi mà dùi cho phát lửa và bùng cháy.” Này Phạm chí, ý ông nghĩ sao? Phải chăng chỉ có những người thuộc chủng tộc Sát-lợi hay chủng tộc Phạm chí mới có thể dùng cây chiên-đàn và sa-la thật khô làm mồi lửa, rồi lấy dùi mà dùi cho phát lửa và bùng cháy; còn những người thuộc chủng tộc cư sĩ hay chủng tộc công sư phải lấy ván máng heo, máng chó, cây y-lan-đàn và các thứ gỗ xấu khác để làm mồi lửa, rồi lấy dùi mà dùi cho phát lửa và bùng cháy? Hay tất cả những người thuộc trăm chủng tộc khác nhau đều có thể dùng bất cứ loại cây gỗ nào làm mồi lửa, rồi lấy dùi mà dùi cho phát lửa và bùng cháy?

Phạm chí Uất-sấu-ca-la đáp:

– Thưa Cù-đàm, tất cả những người thuộc trăm chủng tộc khác nhau đều có thể dùng bất cứ loại cây gỗ nào làm mồi lửa, rồi lấy dùi mà dùi cho phát lửa và bùng cháy.

– Cũng vậy, này Phạm chí, Ta tự mình biết rõ, thấu triệt các pháp khi chủ trương tài vật tự có cho mọi người, đó là pháp tịch tịnh, pháp tịch diệt, pháp giác đạo, pháp thiện thú.

Thế Tôn lại hỏi:

– Này Phạm chí, ý ông nghĩ sao? Những người thuộc trăm chủng tộc khác nhau ấy đều có thể dùng bất cứ loại cây gỗ nào làm mồi lửa, rồi lấy dùi mà dùi cho phát lửa và bùng cháy; tất cả những thứ lửa ấy đều có ngọn, có màu sắc, có sức nóng, có ánh sáng, đều có thể dùng vào công việc lửa. Có trường hợp nào chỉ độc nhất loại lửa này mới có ngọn, có màu sắc, có sức nóng, có ánh sáng, có thể dùng vào công việc lửa? Hay chỉ độc nhất loại lửa kia không có ngọn, không có màu sắc, không có sức nóng, không có ánh sáng, không thể dùng vào việc lửa? Hay tất cả các loại lửa ấy đều có ngọn, có màu sắc, có sức nóng, có ánh sáng, có thể dùng vào việc lửa?

Phạm chí Uất-sấu-ca-la đáp:

– Thưa Cù-đàm, những người thuộc trăm chủng tộc khác nhau đều có thể dùng bất cứ loại cây gỗ nào để làm mồi lửa, rồi lấy dùi mà dùi cho phát lửa và bùng cháy; tất cả những thứ lửa ấy đều có ngọn, có màu sắc, có sức nóng, có ánh sáng, đều có thể dùng vào việc lửa. Nếu nói chỉ độc nhất loại lửa này mới có ngọn, có màu sắc, có sức nóng, có ánh sáng và có thể dùng vào việc lửa; trường hợp này không thể có. Và nếu nói rằng chỉ độc nhất loại lửa kia không có ngọn, không có màu sắc, không có sức nóng, không có ánh sáng, không thể dùng vào việc lửa; trường hợp này cũng không thể có. Tất cả loại lửa ấy đều có ngọn, có màu sắc, có sức nóng, có ánh sáng và đều có thể dùng vào việc lửa.

– Cũng vậy, này Phạm chí, Ta tự mình biết rõ, thấu triệt các pháp khi chủ trương tài vật tự có cho mọi người, đó là pháp tịch tịnh, pháp tịch diệt, pháp giác đạo, pháp thiện thú.

Thế Tôn lại hỏi:

– Này Phạm chí, ý ông nghĩ sao? Nếu những người thuộc trăm chủng tộc khác nhau ấy đều có thể dùng bất cứ loại cây gỗ nào để làm mồi lửa, rồi lấy dùi mà dùi cho phát lửa và bùng cháy; giả sử có người mang cỏ khô hay cây khô bỏ vào trong lửa, bốc cháy thành ngọn, thành màu sắc, thành sức nóng, thành khói. Có trường hợp nào mà ngọn, màu sắc, sức nóng và khói của loại lửa này với ngọn, màu sắc, sức nóng và khói của loại lửa kia khác nhau chăng?

Phạm chí Uất-sấu-ca-la đáp:

– Thưa Cù-đàm, nếu những người thuộc trăm chủng tộc khác nhau ấy đều có thể dùng bất cứ loại cây gỗ nào để làm mồi lửa, rồi lấy dùi mà dùi cho phát lửa và bùng cháy; giả sử có một người mang cỏ khô hay cây khô đem bỏ vào lửa, bốc cháy thành ngọn, thành màu sắc, thành sức nóng, thành khói thì tôi đối với ngọn, màu sắc, sức nóng và khói của loại lửa này với ngọn, màu sắc, sức nóng và khói của loại lửa kia, không cho rằng có sự khác nhau.

Thế Tôn nói:

– Cũng vậy, lửa mà Ta đạt được, sự không phóng dật mà Ta đạt được có khả năng đốt cháy sự phóng dật và ngã mạn, cống cao. Ta đối với loại lửa này hay loại lửa kia, không hề chủ trương có sự sai biệt.

Phạm chí Uất-sấu-ca-la bạch:

– Bạch Thế Tôn, con đã hiểu! Bạch Thiện Thệ, con đã rõ! Bạch Thế Tôn, con nay xin tự quy y Phật, Pháp và chúng Tỳ-kheo! Cúi mong Thế Tôn nhận con làm ưu-bà-tắc, kể từ hôm nay, trọn đời nguyện đem mình quy y cho đến khi mạng chung!

Đức Phật thuyết như vậy, Phạm chí Uất-sấu-ca-la sau khi nghe Phật dạy xong, hoan hỷ phụng hành.

 

 

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.