Viện Nghiên Cứu Phật Học

Tam tạng Thánh điển PGVN 18 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 02 » 

Kinh Trung A-Hàm
(中阿含經)

Dịch tiếng Việt: VIỆN CAO ĐẲNG PHẬT HỌC HẢI ĐỨC - NHA TRANG
Hiệu đính: Hòa Thượng THÍCH THIỆN SIÊU

Mục Lục

27. KINH PHẠM CHÍ ĐÀ-NHIÊN

Tôi nghe như vầy:

Một thời, đức Phật du hóa tại thành Vương Xá, trong rừng Trúc Lâm, vườn Ca-lan-đa, cùng đông đủ đại chúng Tỳ-kheo đang an cư mùa mưa.

Bấy giờ, Tôn giả Xá-lê-tử đang ở nước Xá-vệ cũng an cư mùa mưa. Lúc ấy, có một vị Tỳ-kheo đang ở thành Vương Xá sau khi trải qua ba tháng an cư mùa mưa xong, vá sửa lại các y, rồi khoác y, ôm bát từ thành Vương Xá đi đến nước Xá-vệ ở trong vườn Thắng Lâm, vườn Cấp Cô Độc.

Vị Tỳ-kheo ấy đi đến chỗ Tôn giả Xá-lê-tử, cúi đầu đảnh lễ dưới chân Tôn giả rồi lui ngồi một bên. Tôn giả Xá-lê-tử hỏi:

- Này Hiền giả, Hiền giả từ đâu đến và an cư mùa mưa ở đâu?

Vị Tỳ-kheo kia trả lời:

- Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, tôi từ thành Vương Xá đến đây và an cư tại thành Vương Xá.

- Này Hiền giả, đức Thế Tôn an cư tại thành Vương Xá, pháp thể có được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái, khí lực bình thường không?

- Thật vậy, thưa Tôn giả Xá-lê-tử, đức Thế Tôn an cư tại thành Vương Xá, pháp thể được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái và khí lực bình thường.

- Này Hiền giả, đại chúng Tỳ-kheo và đại chúng Tỳ-kheo-ni an cư mùa mưa tại thành Vương Xá, pháp thể có được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái, khí lực bình thường, có thường muốn thăm viếng đức Phật và có mong muốn được nghe pháp không?

- Thật vậy, thưa Tôn giả Xá-lê-tử, đại chúng Tỳ-kheo và đại chúng Tỳkheo-ni an cư mùa mưa tại thành Vương Xá, pháp thể được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái, khí lực bình thường, có thường muốn thăm viếng đức Phật và mong muốn được nghe pháp.

- Này Hiền giả, chúng ưu-bà-tắc và chúng ưu-bà-di tại thành Vương Xá, thân thể có được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái, khí lực bình thường, có thường muốn thăm viếng đức Phật và mong muốn được nghe pháp không?

- Thật vậy, thưa Tôn giả Xá-lê-tử, chúng ưu-bà-tắc và chúng ưu-bà-di tại thành Vương Xá, thân thể được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái, khí lực bình thường, có thường muốn thăm viếng đức Phật và mong muốn được nghe pháp.

- Này Hiền giả, tất cả Sa-môn, Phạm chí dị học an cư mùa mưa tại thành Vương Xá, thân thể có được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái, khí lực bình thường, có thường muốn thăm viếng đức Phật và có mong muốn được nghe pháp không?

- Thật vậy, thưa Tôn giả Xá-lê-tử, tất cả Sa-môn, Phạm chí dị học an cư mùa mưa tại thành Vương Xá, thân thể được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái, khí lực bình thường, thường muốn thăm viếng đức Phật và mong muốn được nghe pháp.

Tôn giả Xá-lê-tử lại hỏi:

- Này Hiền giả, tại thành Vương Xá có một Phạm chí tên là Đà-nhiên, vốn là bạn của tôi trước kia, khi tôi chưa xuất gia, Hiền giả có biết vị ấy không?

- Thưa có biết.

- Này Hiền giả, Phạm chí Đà-nhiên ở thành Vương Xá, thân thể có được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái, khí lực bình thường, có thường muốn thăm viếng đức Phật và có mong muốn được nghe pháp không?

- Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, Phạm chí Đà-nhiên ở thành Vương Xá, thân thể được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái, khí lực bình thường, nhưng không muốn thăm viếng đức Phật và không ưa nghe pháp. Vì sao thế? Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, Phạm chí Đà-nhiên không tinh tấn, phạm các cấm giới. Vì ông ta dựa thế vào quốc vương đến lừa gạt các Phạm chí, cư sĩ; dựa thế vào các Phạm chí, cư sĩ để lừa gạt quốc vương.

Tôn giả Xá-lê-tử nghe rồi, và ba tháng an cư mùa mưa ở nước Xá-vệ đã trải qua, sau khi vá sửa các y, Tôn giả khoác y, ôm bát từ nước Xá-vệ đi đến thành Vương Xá, ở trong rừng Trúc Lâm, vườn Ca-lan-đa.

Bấy giờ, đêm đã qua, vào lúc sáng sớm, Tôn giả Xá-lê-tử khoác y, ôm bát vào thành Vương Xá, lần lượt đi khất thực. Sau khi khất thực xong, Tôn giả đi đến nhà của Phạm chí Đà-nhiên.

Lúc ấy, Phạm chí Đà-nhiên từ nhà ra đi, đến bên dòng suối, khu cư ngụ để hành hạ dân chúng. Phạm chí Đà-nhiên từ xa trông thấy Tôn giả Xá-lê-tử, liền từ chỗ ngồi đứng dậy, trịch vai sửa áo, chắp tay hướng đến Tôn giả Xá-lê-tử mà tán thán rằng:

- Kính chào Xá-lê-tử! Đã lâu rồi, Xá-lê-tử không đến đây.

Rồi Phạm chí Đà-nhiên, với lòng tôn kính dìu Tôn giả Xá-lê-tử dẫn vào nhà, trải giường đẹp mà mời ngồi. Tôn giả Xá-lê-tử liền ngồi trên giường đó. Phạm chí Đà-nhiên thấy Tôn giả Xá-lê-tử đã ngồi xuống, bèn bưng một cái chậu bằng vàng mời Tôn giả Xá-lê-tử ăn. Tôn giả Xá-lê-tử nói:

- Thôi, thôi, Đà-nhiên! Chỉ trong lòng vui mừng là đủ.

Phạm chí Đà-nhiên lại mời ăn lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Tôn giả Xá-lê-tử cũng lần thứ hai rồi lần thứ ba nói:

- Thôi, thôi, Đà-nhiên! Chỉ trong lòng vui mừng là đủ.

Lúc đó, Phạm chí Đà-nhiên hỏi:

- Này Xá-lê-tử, cớ gì vào nhà như thế này mà lại chẳng chịu ăn?

Ngài Xá-lê-tử trả lời:

- Này Đà-nhiên, ông không tinh tấn lại phạm vào các giới cấm, dựa thế quốc vương để lường gạt các Phạm chí, cư sĩ; rồi dựa thế các Phạm chí, cư sĩ để lừa gạt quốc vương.

Phạm chí Đà-nhiên trả lời:

- Xá-lê-tử nên biết, nay ta còn sống tại gia, lấy gia nghiệp làm bổn phận; tôi còn phải lo cho mình được an ổn, cung dưỡng cha mẹ, săn sóc vợ con, cung cấp nô tỳ, phải nộp thuế cho vua, thờ tự thiên thần, cúng tế tổ tiên và còn phải bố thí các Sa-môn, Phạm chí để sau này sanh lên cõi trời, mong được trường thọ, được quả báo an lạc. Này Xá-lê-tử, tất cả các việc ấy không thể nào bỏ đi để chuyên theo giáo pháp.

Bấy giờ, Tôn giả Xá-lê-tử bảo:

- Này Đà-nhiên, nay tôi hỏi ông, tùy sự hiểu biết mà trả lời. Này Đà-nhiên, ông nghĩ thế nào, nếu có người vì cha mẹ mà tạo tác việc ác, vì tạo ác nên khi thân hoại mạng chung đi thẳng đến ác xứ, sanh vào địa ngục; sanh vào địa ngục rồi, khi ngục tốt bắt trói hành hạ rất khổ sở, người ấy hướng về ngục tốt mà nói thế này: “Nên biết, chớ hành hạ tôi! Vì sao thế? Tôi đã vì cha mẹ mới tạo các việc ác.” Thế nào, này Đà-nhiên, người ấy có thể nào từ ngục tốt thoát khỏi sự khổ sở ấy không?

Phạm chí Đà-thiên trả lời:

- Không thể vậy!

- Này Đà-nhiên, ông nghĩ thế nào, nếu có người vì vợ con mà tạo tác việc ác, vì tạo ác nên khi thân hoại mạng chung đi thẳng đến ác xứ, sanh vào địa ngục; sanh vào địa ngục rồi, khi ngục tốt bắt trói hành hạ rất khổ sở, người ấy hướng về ngục tốt mà nói thế này: “Nên biết, chớ hành hạ tôi! Vì sao thế? Tôi đã vì vợ con mới tạo các việc ác.” Thế nào, này Đà-nhiên, người ấy có thể nào từ ngục tốt thoát khỏi sự khổ sở ấy không?

Phạm chí Đà-nhiên trả lời:

- Không thể vậy!

- Này Đà-nhiên, ông nghĩ thế nào, nếu có người vì nô tỳ mà tạo tác việc ác, vì tạo ác nên khi thân hoại mạng chung đi thẳng đến ác xứ, sanh vào địa ngục; sanh vào địa ngục rồi, khi ngục tốt bắt trói hành hạ rất khổ sở, người ấy hướng về ngục tốt mà nói thế này: “Nên biết, chớ hành hạ tôi! Vì sao thế? Tôi đã vì nô tỳ mới tạo các việc ác.” Thế nào, này Đà-nhiên, người ấy có thể nào từ ngục tốt thoát khỏi sự khổ sở ấy không?

Phạm chí Đà-nhiên trả lời:

- Không thể vậy!

- Này Đà-nhiên, ông nghĩ thế nào, nếu có người vì quốc vương, vì thiên thần, vì tổ tiên, vì Sa-môn, Phạm chí mà tạo các việc ác, vì tạo ác nên khi thân hoại mạng chung đi thẳng đến ác xứ, sanh vào địa ngục; sanh vào địa ngục rồi, khi ngục tốt bắt trói hành hạ rất khổ sở, người ấy hướng về ngục tốt mà nói thế này: “Nên biết, chớ hành hạ tôi! Vì sao thế? Tôi đã vì quốc vương, vì thiên thần, vì tổ tiên, vì Sa-môn, Phạm chí mà tạo các việc ác.” Thế nào, này Đà-nhiên, người ấy có thể nào từ ngục tốt thoát khỏi sự khổ sở ấy không?

- Không thể vậy!

- Này Đà-nhiên, một tộc tánh tử vẫn có thể như pháp, như nghiệp, như công đức mà làm ra tiền của để tôn trọng, kính phụng, hiếu dưỡng cha mẹ, làm các việc phước đức, chứ chẳng gây ác nghiệp.

Này Đà-nhiên, nếu một tộc tánh tử vẫn có thể như pháp, như nghiệp, như công đức mà làm ra tiền của để tôn trọng, kính phụng, hiếu dưỡng cha mẹ, làm các nghiệp phước đức, chứ chẳng gây ác nghiệp; người ấy được cha mẹ thương yêu và nói thế này: “Mong cho con được mạnh khỏe, sống lâu vô cùng! Vì sao? Vì ta nhờ con nên được an ổn, khoái lạc.” Này Đà-nhiên, nếu người nào được cha mẹ thương yêu rất mực, người đó công đức càng ngày càng tăng thêm, không bao giờ suy giảm.

Này Đà-nhiên, một tộc tánh tử có thể như pháp, như nghiệp, như công đức mà làm ra tiền của, yêu thương, cung cấp và săn sóc vợ con, làm các nghiệp phước đức, chứ chẳng gây ác nghiệp. Này Đà-nhiên, nếu một tộc tánh tử như pháp, như nghiệp, như công đức mà làm ra tiền của, yêu thương, cung cấp và săn sóc vợ con, làm các nghiệp phước đức, chứ không gây ác nghiệp thì người ấy được vợ con tôn trọng và nói thế này: “Mong cho Tôn trưởng được mạnh khỏe, sống lâu vô cùng! Vì sao vậy? Vì ta nhờ Tôn trưởng nên được an ổn, khoái lạc.” Này Đà-nhiên, nếu người nào được vợ con tôn trọng rất mực, người đó công đức ngày càng tăng thêm, không bao giờ suy giảm.

Này Đà-nhiên, một tộc tánh tử có thể như pháp, như nghiệp, như công đức mà làm ra tiền của, thương xót, chu cấp, săn sóc nô tỳ, làm các nghiệp phước đức, chứ không gây ác nghiệp. Này Đà-nhiên, nếu có tộc tánh tử như pháp, như nghiệp, như công đức mà làm ra tiền của, thương xót, chu cấp, săn sóc nô tỳ, làm các nghiệp phước đức, chứ không gây ác nghiệp thì người ấy được nô tỳ tôn trọng và nói thế này: “Mong cho Đại gia được mạnh khỏe, sống lâu vô cùng! Vì sao vậy? Vì nhờ Đại gia mà chúng tôi được an ổn.” Này Đà-nhiên, nếu người nào được nô tỳ rất mực tôn trọng, công đức người ấy ngày tăng thêm, không bao giờ suy giảm.

Này Đà-nhiên, một tộc tánh tử có thể như pháp, như nghiệp, như công đức mà làm ra tiền của, tôn trọng, cúng dường các vị Sa-môn, Phạm chí, làm các nghiệp phước đức, chứ không gây ác nghiệp. Này Đà-nhiên, nếu có tộc tánh tử như pháp, như nghiệp, như công đức mà làm ra tiền của, tôn trọng, cúng dường các vị Samôn, Phạm chí, làm các nghiệp phước đức, chứ không gây ác nghiệp thì người ấy được các vị Sa-môn, Phạm chí yêu mến rất mực và nói thế này: “Mong cho thí chủ mạnh khỏe, sống lâu vô cùng! Vì sao vậy? Vì ta nhờ thí chủ mà được an ổn, khoái lạc.” Này Đà-nhiên, nếu người nào được Sa-môn, Phạm chí yêu mến rất mực thì công đức người ấy ngày càng tăng thêm, không bao giờ suy giảm.

Bấy giờ, Phạm chí Đà-nhiên liền từ chỗ ngồi đứng dậy, trịch vai sửa áo, chắp tay hướng về Tôn giả Xá-lê-tử, mà thưa:

- Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, tôi có người vợ yêu quý tên là Đoan Chánh. Tôi vì say mê bà ấy nên đã phóng dật, tạo quá nhiều các nghiệp tội lỗi. Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, bắt đầu từ nay tôi bỏ người vợ Đoan Chánh kia, xin quy y với Tôn giả Xá-lê-tử!

Tôn giả Xá-lê-tử trả lời:

- Này Đà-nhiên, ông đừng quy y nơi tôi! Ông nên tự quy y nơi Phật, là bậc tôi quy y.

Phạm chí Đà-nhiên thưa:

- Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, từ hôm nay, tôi xin quy y Phật, Pháp và đại chúng Tỳ-kheo! Cúi mong Thế Tôn nhận con làm ưu-bà-tắc, kể từ hôm nay, trọn đời nguyện đem mình quy y cho đến khi mạng chung!

Thế rồi, Tôn giả Xá-lê-tử thuyết pháp cho Phạm chí Đà-nhiên, khuyến phát khát ngưỡng, thành tựu hoan hỷ. Sau khi dùng vô lượng phương tiện để thuyết pháp, khuyến phát khát ngưỡng, thành tựu hoan hỷ, Tôn giả Xá-lê-tử liền từ chỗ ngồi đứng dậy đi đến thành Vương Xá.

Ở đây được vài ngày, Ngài xếp y, ôm bát, từ thành Vương xá ra đi, đến Nam Sơn, ở trong rừng Thi-nhiếp-hòa thuộc phía Bắc thôn Nam Sơn.

Bấy giờ, có một vị Tỳ-kheo đi đến thành Vương Xá, ở đây qua được vài ngày, xếp y, ôm bát, từ thành Vương Xá ra đi, cũng đi đến Nam Sơn, trụ trong rừng Thi-nhiếp-hòa, thuộc phía Bắc thôn Nam Sơn.

Rồi vị Tỳ-kheo ấy đi đến Tôn giả Xá-lê-tử, cúi đầu đảnh lễ dưới chân và ngồi sang một bên. Tôn giả Xá-lê-tử hỏi:

- Hiền giả từ nơi nào tới đây và trú ở đâu?

Vị Tỳ-kheo ấy trả lời:

- Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, tôi từ thành Vương Xá đến và trú ở thành Vương Xá.

Tôn giả Xá-lê-tử lại hỏi:

- Này Hiền giả, Hiền giả có biết Phạm chí tên là Đà-nhiên ở thành Vương Xá, vốn là bạn của tôi xưa kia, lúc tôi chưa xuất gia không?

- Thưa, có biết!

- Này Hiền giả, Phạm chí Đà-nhiên ở thành Vương Xá, thân thể có được an khang, mạnh khỏe, không bệnh tật, đi lại thoải mái, khí lực bình thường, có thường muốn thăm viếng đức Phật và mong muốn được nghe pháp không?

- Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, Phạm chí Đà-nhiên thường đến thăm viếng đức Phật và mong muốn được nghe pháp nhưng không được mạnh khỏe, khí lực dần dần suy yếu. Vì sao vậy? Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, hiện giờ Phạm chí Đà-nhiên mang tật bệnh rất khốn khổ, nguy hiểm, không chừng do đó có thể mạng chung.

Tôn giả Xá-lê-tử nghe xong lời ấy, liền xếp y, ôm bát từ Nam Sơn ra đi, đến thành Vương Xá, trú trong rừng Trúc Lâm, vườn Ca-lan-đa. Bấy giờ, đêm đã qua, vào lúc sáng sớm, Tôn giả Xá-lê-tử khoác y, ôm bát đi đến nhà của Phạm chí Đà-nhiên. Phạm chí Đà-nhiên từ đàng xa trong thấy Tôn giả Xá-lê-tử đi đến, muốn từ giường đứng dậy. Tôn giả Xá-lê-tử thấy Phạm chí Đà-nhiên muốn từ giường đứng dậy, liền ngăn ông ấy rằng:

- Này Phạm chí Đà-nhiên, ông cứ nằm, đừng đứng dậy! Đã có giường khác đây rồi, tôi sẽ ngồi riêng.

Bấy giờ, Tôn giả Xá-lê-tử liền ngồi xuống giường ấy, ngồi rồi hỏi:

- Hôm nay căn bệnh ra sao? Ăn uống được nhiều ít? Sự đau đớn bớt dần, không đến nỗi tăng thêm chăng?

Đà-nhiên trả lời:

- Căn bệnh rất là khốn đốn, ăn uống chẳng được gì cả, sự đau đớn chỉ tăng thêm mà không cảm thấy giảm bớt tí nào. Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, giống như người lực sĩ đem con dao bén nhọn đâm vào đầu, chỉ sanh sự khổ sở quá mức thôi. Đầu tôi hôm nay nhức nhối cũng giống như vậy. Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, cũng như lực sĩ lấy sợi dây thừng chắc đem quấn riết chung quanh đầu, chỉ sanh sự khổ sở quá mức. Đầu tôi hôm nay nhức nhối cũng giống như vậy. Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, cũng giống như người mổ trâu đem con dao bén mổ bụng trâu, chỉ sanh sự khổ sở quá mức. Bụng tôi hôm nay đau quặn cũng giống như vậy. Thưa Tôn giả Xá-lê-tử, cũng như hai người lực sĩ bắt một người ốm yếu đem nướng trên ngọn lửa, chỉ sanh ra sự đau đớn cùng cực. Thân thể tôi hôm nay đau đớn, cả mình sanh ra khổ sở, chỉ tăng thêm chứ không giảm bớt, cũng giống như vậy.

Tôn giả Xá-lê-tử bảo:

- Này Đà-nhiên, bây giờ tôi hỏi ông, tùy sự hiểu biết mà ông trả lời. Này Phạm chí Đà-nhiên, ông nghĩ thế nào, địa ngục và súc sanh nơi nào tốt đẹp hơn?

Đà-nhiên trả lời:

- Súc sanh tốt đẹp hơn.

- Này Đà-nhiên, súc sanh và ngạ quỷ, loài nào tốt đẹp hơn?

- Ngạ quỷ tốt đẹp hơn.

- Này Đà-nhiên, ngạ quỷ so với người, loài nào tốt đẹp hơn?

- Loài người tốt đẹp hơn.

- Này Đà-nhiên, người và Tứ Thiên Vương, cõi nào tốt đẹp hơn?

- Tứ Thiên Vương tốt đẹp hơn.

- Này Đà-nhiên, Tứ Thiên Vương và Tam Thập Tam thiên, cõi nào tốt đẹp hơn?

- Tam Thập Tam thiên tốt đẹp hơn.

- Này Đà-nhiên, Tam Thập Tam thiên và Diệm-ma thiên, cõi nào tốt đẹp hơn?

- Diệm-ma thiên tốt đẹp hơn.

- Này Đà-nhiên, Diệm-ma thiên và Đâu-suất-đà thiên, cõi nào tốt đẹp hơn?

- Đâu-suất-đà thiên tốt đẹp hơn.

- Này Đà-nhiên, Đâu-suất-đà thiên và Hóa Lạc thiên, cõi nào tốt đẹp hơn?

- Hóa Lạc thiên tốt đẹp hơn.

- Này Đà-nhiên, Hóa Lạc thiên và Tha Hóa Lạc thiên, cõi nào tốt đẹp hơn?

- Tha Hóa Lạc thiên tốt đẹp hơn.

- Này Đà-nhiên, Tha Hóa Lạc thiên và Phạm thiên, cõi nào tốt đẹp hơn?

- Phạm thiên tốt đẹp hơn cả! Phạm thiên là tối thắng!

Tôn giả Xá-lê-tử bảo:

- Này Đà-nhiên, đức Thế Tôn là bậc Tri Kiến, là Như Lai, bậc Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác, có nói về bốn Phạm thất. Nếu một tộc tánh nam hay tộc tánh nữ nào tu tập, tu tập nhiều, đoạn dục, xả dục niệm thì khi thân hoại mạng chung, sẽ sanh lên cõi Phạm thiên. Những gì là bốn?

Này Đà-nhiên, đa văn Thánh đệ tử có tâm tương ưng với từ, biến mãn một phương, thành tựu và an trú. Cũng vậy, với hai, ba, bốn phương, tứ duy và thượng hạ thấu khắp tất cả; tâm tương ưng với từ, không thù, không oán, không sân hận, không não hại, bao la quảng đại, vô lượng, khéo tu tập, biến mãn khắp tất cả thế gian, thành tựu và an trú. Cũng thế, tâm tương ưng với bi, hỷ và xả, không thù, không oán, không sân hận, không não hại, bao la quảng đại, vô lượng, khéo tu tập, biến mãn khắp tất cả thế gian, thành tựu và an trú. Này Đà-nhiên, đó là đức Thế Tôn, bậc Tri Kiến, là Như Lai, bậc Vô Sở Trước, Đẳng Chánh Giác nói về bốn Phạm thất. Nếu một tộc tánh nam hay tộc tánh nữ nào tu tập, tu tập nhiều, đoạn dục, xả dục niệm thì khi thân hoại mạng chung sanh lên cõi Phạm thiên.

Bấy giờ, sau khi giáo hóa cho Đà-nhiên, nói về pháp Phạm thiên, Tôn giả Xá-lê-tử từ chỗ ngồi đứng dậy và đi. Tôn giả Xá-lê-tử từ thành Vương Xá đi ra, chưa đến Trúc Lâm, vườn Ca-lan-đa; đang lúc nửa đường ấy, Phạm chí Đànhiên nhờ tu tập bốn Phạm thất, đoạn dục, xả dục niệm nên khi thân hoại mạng chung được sanh lên cõi Phạm thiên.

Bấy giờ, đức Phật thuyết pháp cho vô lượng đại chúng đang vây quanh trước sau. Đức Thế Tôn thấy Tôn giả Xá-lê-tử từ đàng xa đi đến, liền nói với các Tỳ-kheo:

- Tỳ-kheo Xá-lê-tử là bậc thông huệ, tốc huệ, tiệp huệ, lợi huệ, quảng huệ, thâm huệ, xuất yếu huệ, minh đạt huệ, biện tài huệ. Tỳ-kheo Xá-lê-tử đã thành tựu thật huệ. Tỳ-kheo Xá-lê-tử đã giáo hóa Phạm chí Đà-nhiên, đã nói về pháp Phạm thiên, rồi về đây. Nếu được giáo hóa cao hơn nữa thì người kia mau biết pháp, như pháp.

Bấy giờ, Tôn giả Xá-lê-tử đi đến chỗ đức Phật, cúi đầu đảnh lễ dưới chân Phật, rồi ngồi sang một bên. Đức Thế Tôn bảo:

- Này Xá-lê-tử, vì sao thầy không giáo hóa Phạm chí Đà-nhiên bằng một pháp cao hơn Phạm thiên? Nếu thầy giáo hóa cao hơn thì người kia sẽ mau biết pháp, như pháp.

Tôn giả Xá-lê-tử thưa:

- Bạch đức Thế Tôn, các Phạm chí mải miết ái trước Phạm thiên, ưa thích Phạm thiên, cho Phạm thiên là rốt ráo, Phạm thiên là tôn quý, thật có Phạm thiên, là Phạm thiên của họ. Do đó, bạch Thế Tôn, con đã giáo hóa như vậy!

Đức Phật thuyết như vậy, Tôn giả Xá-lê-tử và vô lượng trăm ngàn đại chúng sau khi nghe Phật nói xong, hoan hỷ phụng hành.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.