Tam tạng Thánh điển PGVN 20 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 04 »
Hòa Thượng THÍCH THIỆN SIÊU
Hòa Thượng THÍCH THANH TỪ
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật trú tại nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, trong vườn Cấp Cô Độc.
Bấy giờ, có thiên tử dung sắc tuyệt diệu, vào lúc cuối đêm, đi đến chỗ Phật, cúi đầu lễ chân Phật, rồi lui ngồi một bên, từ thân tỏa ánh sáng chiếu khắp rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Độc. Thiên tử ấy nói kệ:
Không thể chỉ nói suông,
Cũng không chỉ nghe suông,
Mà được đến dấu đạo,
Kiên cố thẳng vượt qua,
Khéo tư duy tịch tịnh,
Giải thoát các ma phược.
Làm được mới nên nói,
Không làm không nên nói,
Người không làm mà nói,
Người trí biết là quấy,
Không làm điều đáng làm,
Không làm mà nói làm,
Là đồng với giặc quấy.
Bấy giờ, Thế Tôn bảo thiên tử:
– Nay ông có điều gì hiềm trách?
Thiên tử bạch Phật:
– Bạch Thế Tôn! Con hối lỗi. Bạch Thiện Thệ! Con hối lỗi. Thế Tôn hoan hỷ mỉm cười, bấy giờ thiên tử kia lại nói kệ:
Nay con xin hối lỗi,
Thế Tôn không nạp thọ,
Trong lòng ôm tâm ác,
Kết oán mà không bỏ.
Thế Tôn nói kệ đáp:
Chỉ nói lời hối lỗi,
Bên trong không dừng tâm,
Làm sao dứt được oán,
Đâu gọi là tu thiện?
Thiên tử kia lại nói kệ:
Ai không có lỗi lầm?
Người nào không có tội?
Ai lại không ngu si?
Ai thường hay kiên cố?
Thiên tử kia lại nói kệ:
Lâu thấy Bà-la-môn,
Chóng đắc Bát-niết-bàn,
Mọi sợ hãi đều qua,
Trọn vượt thoát ân ái.
Thiên tử kia nghe Phật nói xong, hoan hỷ, tùy hỷ, cúi đầu lễ chân Phật, rồi biến mất.
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.