Tam tạng Thánh điển PGVN 21 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 05 »
TRUNG TÂM DỊCH THUẬT TRÍ TỊNH
QUYỂN 47
Tôi nghe như vầy:
Một thời, đức Phật ngụ tại Trúc Lâm, vườn Ca-lan-đà, thuộc thành Vương Xá.
Bấy giờ, vào lúc cuối đêm, Thế Tôn nghe có tiếng chồn hoang kêu. Đến khi trời sáng, Thế Tôn trải tòa ngồi trước đại chúng và hỏi các Tỳ-kheo:
Cuối đêm hôm qua, các thầy có nghe tiếng chồn hoang kêu không?
Các Tỳ-kheo bạch Phật:
Kính bạch Thế Tôn! Chúng con có nghe.
Phật dạy các Tỳ-kheo:
Con chồn hoang ấy do bị ghẻ lở bức bách nên mới kêu la. Nếu có người chữa trị ghẻ lở cho con chồn hoang kia thì nó sẽ biết nhớ ơn và báo ơn. Nhưng nay có hạng người mê muội không biết nhớ ơn và báo ơn. Cho nên, này các Tỳ-kheo! Các thầy nên học tập như vầy: “Biết ơn và báo ơn.” Người có ơn nhỏ còn phải báo đáp không bao giờ quên, huống gì ơn lớn?
Đức Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe lời Phật dạy đều hoan hỷ phụng hành.
[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.1264. 0346a26). Tham chiếu: S. 17.8 - II. 230.
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.