Viện Nghiên Cứu Phật Học

Tam tạng Thánh điển PGVN 20 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 04 » 

KINH TẠP A-HÀM
(雜阿含經)

Hòa Thượng THÍCH THIỆN SIÊU
Hòa Thượng THÍCH THANH TỪ

Mục Lục

KINH SỐ 1074

 

Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật du hành trong nhân gian ở nước Ma-kiệt-đề cùng với một ngàn vị Tỳ-kheo. Xưa kia họ là những người xuất gia bện tóc, nay đều đắc quả A-la-hán, các lậu đã tận, việc làm đã xong, xả bỏ các gánh nặng, chóng được tự lợi, sạch các hữu kiết sử, chánh trí, thiện giải thoát. Phật cùng các Tỳ-kheo đi đến trú tại rừng Thượng Lâm, tháp Thiện Kiến.
Bình-sa vương, vua nước Ma-kiệt-đề nghe Thế Tôn du hành trong nhân gian tại nước Ma-kiệt-đề và đến ở trong rừng Thượng Lâm, tháp Thiện Kiến, nhà vua cùng với các tiểu vương, quần thần và đoàn tùy tùng, xe cộ một muôn hai ngàn chiếc, đi ngựa một muôn tám ngàn người, đi bộ người đông vô số, các Bà-la-môn, trưởng giả trong nước Ma-kiệt-đề đều đi theo.
Nhà vua rời khỏi thành Vương Xá đi đến chỗ Thế Tôn, cung kính cúng dường. Tới đầu đường vua xuống xe đi bộ, lúc tiến vào đến cửa trong, vua dẹp bỏ năm thứ đồ trang sức, cởi mũ, dẹp bỏ lọng, quạt, dao, gươm, cởi giày da. Vua đến trước Phật, sửa lại y phục tề chỉnh, trật vai áo bên phải, đảnh lễ Phật, nhiễu quanh Phật ba vòng, tự xưng danh tánh và bạch Phật:
– Con là Bình-sa vương, vua nước Ma-kiệt-đề.
Phật bảo Vua Bình-sa: – Đại vương Bình-sa đó à? Mời Đại vương an tọa.
Bình-sa vương lại lễ dưới chân Phật, từ tốn ngồi xuống. Các vua, đại thần, Bà-la-môn, cư sĩ đều đảnh lễ Phật rồi thứ lớp ngồi xuống một bên. Lúc bấy giờ, Uất-tỳ-la Ca-diếp cũng đang ngồi tại đấy. Trong khi đó, các trưởng giả Bà-lamôn nghĩ rằng: “Có phải đại Sa-môn Uất-tỳ-la Ca-diếp tu Phạm hạnh hay là Uất-tỳ-la Ca-diếp theo đại Sa-môn tu Phạm hạnh?”
Thế Tôn biết được tâm niệm của các trưởng giả, Ngài liền nói kệ hỏi:

Uất-tỳ-la Ca-diếp,
Nơi đây thấy lợi gì,
Bỏ sự phụng thờ xưa,
Thờ lửa và các việc,
Nay hãy nói nghĩa kia,
Nguyên do bỏ thờ lửa?

Uất-tỳ-la Ca-diếp nói kệ bạch Phật:

Tiền tài, thức ăn ngon,
Nữ sắc... quả ngũ dục,
Quán sát vị lai thọ,
Đều vô cùng nhơ nhớp,
Thế nên đều ném bỏ,
Sự thờ lửa trước kia.

Thế Tôn lại nói kệ hỏi:

Ông chẳng đắm thế gian,
Năm dục tiền, vị, sắc...
Sao lại bỏ trời, người?
Ca-diếp, tùy nghĩa nói.

Ca-diếp lại nói kệ đáp Thế Tôn:

Thấy đạo lìa hữu dư,
Tịch diệt không dấu vết,
Vô sở hữu, bất trước,
Không đường khác, đạo khác.
Thế nên đều ném bỏ,
Lối tu thờ lửa, nước,
Đại hội đều thọ trì,
Phụng thờ nước, hoặc lửa,
Ngu si chìm trong đó,
Chí cầu đạo giải thoát,
Mù, không mắt trí tuệ,
Hướng, sanh, già, bệnh, chết. 
Chẳng thấy con đường chánh,
Trọn lìa nẻo sanh tử,
Nay mới nhờ Thế Tôn,
Được thấy đạo vô vi,
Sức nói bậc Đại Long,
Được qua bên bờ kia.
Mâu-ni rộng cứu giúp,
An ủi vô lượng chúng,
Nay mới biết Cù-đàm,
Bậc siêu xuất chân đế.

Đức Phật lại nói kệ khen Ca-diếp:

Lành thay! Này Ca-diếp,
Trước suy xét trái ác,
Kế phân biệt, tìm cầu,
Mới đến nơi tốt đẹp.

Này Ca-diếp! Ông nên có lòng an ủi tâm đồ chúng của ông.
Khi ấy Uất-tỳ-la Ca-diếp liền nhập chánh định, do sức thần túc hướng về phương Đông, bay lên hư không, hiện ra bốn thứ thần biến: Đi, đứng, nằm, ngồi, vào trong lửa thiền định toàn thân rỗng sáng tỏa ra sắc xanh, vàng, đỏ, trắng, pha lê, sắc hồng, trên thân ra nước, dưới thân ra lửa, trở lại thiêu đốt thân, trên thân ra nước để rưới lên thân, hoặc trên thân ra lửa để đốt thân kia, dưới thân tuôn nước để tưới ướt thân. Hiện bày các thứ thần thông biến hóa xong, Ca-diếp cúi đầu lễ Phật và bạch:
– Bạch Thế Tôn! Phật là Thầy của con, con là đệ tử.
Phật bảo Ca-diếp:
– Ta là Thầy ông, ông là đệ tử, ông hãy bình an ngồi xuống đi. Tôn giả Uất-tỳ-la Ca-diếp ngồi lại chỗ cũ. Các trưởng giả Bà-la-môn xứ Ma-kiệt-đề đều nghĩ thầm: “Uất-tỳ-la Ca-diếp đã quyết định ở nơi Đại Sa-môn tu hành Phạm hạnh.”
Phật nói kinh này xong, Vua Bình-sa xứ Ma-kiệt-đề cùng các trưởng giả Bà-la-môn nghe Phật dạy, đều hoan hỷ, tùy hỷ, làm lễ rồi cáo từ.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.