Viện Nghiên Cứu Phật Học
QUYỂN 36

1001. GIÀ BỆNH BỨC BÁCH[1]

 

Tôi nghe như vầy:

Một thời, đức Phật ngụ tại vườn Cấp Cô Độc, trong rừng Kỳ-đà, thuộc nước Xá-vệ.

Bấy giờ, trời gần về sáng, có một thiên tử dung sắc tuyệt đẹp đi đến chỗ đức Phật, đảnh lễ sát chân Ngài rồi ngồi sang một bên. Ánh sáng trên thân thiên tử chiếu sáng khắp rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Độc.

Khi ấy, vị thiên tử kia nói kệ:

Bị vô thường[2] dẫn lối,
Mạng người ngắn biết bao,
Bị già nua bức bách,
Có ai cứu được nào.
Thấy cảnh già, bệnh, chết,
Khiến người sợ biết bao,
Hãy làm các công đức,
An lạc đến đời sau.

Khi ấy, Thế Tôn dùng kệ đáp:

Bị vô thường dẫn lối,
Mạng người ngắn biết bao,
Bị già nua bức bách,
Có ai cứu được nào.
Thân hữu dư như vậy,
Thấy mà đáng sợ thay,
Đoạn tham ái thế gian,
Vui Vô dư Niết-bàn.

Lúc ấy, thiên tử lại nói kệ:

Từ lâu vốn biết Phật,
Đã được Bát-niết-bàn,
Mọi sợ hãi không còn,
Dứt ân ái thế gian.

Bấy giờ, thiên tử kia nghe Phật dạy xong đã hoan hỷ và tùy hỷ, liền cúi lạy sát chân Ngài rồi biến mất.
 

Ghi chú:

[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.1001. 0262b22). Tham chiếu: Biệt Tạp. 别雜 (T.02. 0100.138. 0427b06); S. 1.3 - I. 2; S. 2.19 - I. 54.

[2] Nguyên tác: Minh vận (冥運), vận đen đủi, không may mắn, nghĩa khác của vô thường.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.