Tam tạng Thánh điển PGVN 21 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 05 »
TRUNG TÂM DỊCH THUẬT TRÍ TỊNH
Quyển 34
Tôi nghe như vầy:
Một thời, đức Phật ngụ tại vườn Cấp Cô Độc, trong rừng Kỳ-đà, thuộc nước Xá-vệ.
Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
_ Chúng sanh từ vô thỉ đến nay mãi trôi lăn trong đêm dài sanh tử, không biết đâu là cội nguồn của khổ đau.
Bấy giờ, có một Tỳ-kheo từ chỗ ngồi đứng dậy, sửa lại y phục, bày vai bên phải, đảnh lễ đức Phật, gối phải sát đất, chắp tay bạch rằng:
_ Kính bạch Thế Tôn! Một kiếp dài bao lâu?
Phật bảo các Tỳ-kheo:
_ Ta có thể vì thầy giảng nói, nhưng thầy khó có thể biết được.
Tỳ-kheo bạch Phật:
_ Bạch Thế Tôn! Ngài có thể nói một ví dụ được không?
Đức Phật nói:
_ Có thể được, này Tỳ-kheo! Ví như một ngọn núi đá lớn, không bị nứt, không bị phá hủy, vuông vức một do-tuần. Nếu có người dùng mảnh lụa Ca-thi kiếp-bối,[2] cứ một trăm năm phủi qua một lần và phủi đều đặn như vậy cho đến khi núi đá mòn hết thì một kiếp vẫn chưa hết.
Này Tỳ-kheo, một kiếp dài lâu như vậy, chúng sanh trải qua trăm, ngàn, vạn, ức kiếp chịu các khổ não... (cho đến) này các Tỳ-kheo! Các thầy phải siêng năng tinh tấn đoạn trừ các hữu, không cho tăng trưởng. Hãy nên học như vậy!
Đức Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe lời Phật dạy đều hoan hỷ phụng hành.
***
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.