Tam tạng Thánh điển PGVN 21 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 05 »
TRUNG TÂM DỊCH THUẬT TRÍ TỊNH
QUYỂN 31
Tôi nghe như vầy:
Một thời, đức Phật ngụ tại vườn Cấp Cô Ðộc, trong rừng Kỳ-đà, thuộc nước Xá-vệ.
Bấy giờ, Tôn giả La-hầu-la đi đến chỗ Phật, lạy sát chân Ngài rồi ngồi sang một bên và bạch:
_ Kính bạch Thế Tôn! Con phải biết như thế nào, thấy như thế nào đối với thân có thức này cùng với tất cả tướng bên ngoài để không còn nhớ nghĩ [đến chúng], ở trong khoảng thời gian đó được dứt sạch các hữu lậu?
Phật bảo La-hầu-la:
_ Có sáu căn. Những gì là sáu? Đó là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý căn. Đối với các pháp này mà biết dùng chánh trí quán sát sẽ dứt sạch các hữu lậu, được chánh trí, tâm được giải thoát hoàn toàn.[2] Đây gọi là bậc A-la-hán đã dứt sạch các lậu hoặc, việc cần làm đã làm xong, đã buông bỏ các gánh nặng, đã được lợi mình, đã dứt sạch các hữu kiết sử, đạt được chánh trí, tâm được giải thoát hoàn toàn.
Đức Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe lời Phật dạy đều hoan hỷ phụng hành.
Tương tự như kinh 897 nói về Sáu căn, đối với Sáu trần... cho đến Năm uẩn, cũng nói giống như vậy.
***
[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.897. 0225b07). Tham chiếu: S. 18.1-10 - II. 244-49.
[2] Nguyên tác: Thiện giải thoát (善解脫, suvimutta). Trong Tạp A-hàm, cú ngữ này còn được viết là chánh giải thoát (正解脫, sammāvimutta), chỉ cho việc giải thoát hoàn toàn (sammā). Trong Chú giải Kinh Gilāna (Gilānasuttavaṇṇanā), ngài Buddhaghosa giải thích rằng, tâm thiện giải thoát chính là quả giải thoát của bậc A-la-hán (Arahattaphalavimuttiyā vimuttacittassa).
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.