Viện Nghiên Cứu Phật Học

QUYỂN 

849. CON ĐƯỜNG SANH THIÊN (3)45

Tôi nghe như vầy:

Một thời, đức Phật ngụ tại vườn Cấp Cô Ðộc, trong rừng Kỳ-đà, thuộc nước Xá-vệ.

Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:

Có bốn con đường sanh thiên khiến chúng sanh chưa thanh tịnh được thanh tịnh, chúng sanh đã thanh tịnh càng thanh tịnh hơn. Là bốn con đường nào? Vị Thánh đệ tử nhớ nghĩ đến những phẩm tính của Như Lai như vầy: Đức Như Lai là bậc Ứng Cúng, Đẳng Chánh Giác, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thượng Sĩ, Điều Ngự Trượng Phu, Thiên Nhân Sư, Phật, Thế Tôn. Khi nhớ nghĩ đến những phẩm tính của Như Lai như vậy rồi thì có thể đoạn trừ những tham muốn thấp hèn và những lỗi lầm bất thiện trong tâm. Nhờ nhớ nghĩ đến những phẩm tính của Như Lai nên tâm hoan hỷ, do hoan hỷ nên tâm hân hoan, do hân hoan nên thân khinh an, do khinh an nên cảm nhận thọ lạc, do cảm nhận thọ lạc nên đạt định tam-muội. Khi đạt định tam-muội rồi, vị Thánh đệ tử nên học như vầy: “Thế nào là con đường sanh thiên?” Rồi lại nghĩ như vầy: “Ta từng nghe không sân hận là con đường sanh thiên tối thượng.” Rồi lại suy nghĩ: “Từ nay trở đi, ở thế gian này, dù gặp lo sợ hay an ổn, ta cũng không khởi sân hận, chỉ thọ trì con đường sanh thiên thuần nhất, thanh tịnh.”

(Việc thành tựu đối với Pháp, Tăng, Thánh giới cũng được nói như trên).

Đức Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe lời Phật dạy đều hoan hỷ phụng hành.

*** 

Chú thích:

45 Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.849. 0216c17). Tham chiếu: S. 55.35 - V. 393.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.