Tam tạng Thánh điển PGVN 21 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 05 »
TRUNG TÂM DỊCH THUẬT TRÍ TỊNH
Quyển 19
Tôi nghe như vầy:
Một thời, đức Phật ngụ tại nước Xá-vệ... (cho đến) Tôn giả Đại Mục-kiềnliên nói:
_ Tôi thấy trên đường có một chúng sanh thân hình to lớn, lưỡi thì rộng dài, bị đinh sắt nóng đóng vào trong lưỡi, đi giữa hư không, khóc lóc kêu gào...
... (cho đến) Phật bảo các Tỳ-kheo:
_ Vào thời quá khứ, ở nước Xá-vệ, chúng sanh này xuất gia ở trong giáo pháp của Phật Ca-diếp, khi làm tri sự[2] đã trách mắng các Tỳ-kheo rằng: “Này các Trưởng lão! Các ông nên rời đi, vì nơi đây nghèo thiếu, không thể cung phụng; mỗi người nên tùy ý tìm nơi sung túc, nơi đầy đủ cơm ăn áo mặc, những vật dụng như y áo, cơm nước, giường nằm, thuốc thang trị bệnh dễ dàng kiếm được, không hề thiếu thốn.”
Các Tỳ-kheo đang ở đều bỏ đi, còn khách Tăng nghe vậy thì không tìm đến. Do tội lỗi này nên bị đọa vào địa ngục, chịu khổ vô cùng. Vì tội báo ở địa ngục chưa hết nên ngày nay kẻ đó phải thọ thân như vậy để tiếp tục chịu khổ.
Này các Tỳ-kheo! Những gì mà Đại Mục-kiền-liên đã thấy là chân thật, không sai. Các thầy phải nên ghi nhớ.
Đức Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe lời Phật dạy đều hoan hỷ phụng hành.
***
Chú thích:
[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.532. 0138c11).
[2] Nguyên tác: Ma-ma-đế (摩摩帝). P. Vihara suvāmin: Tri sự, quản lý ngôi già-lam.
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.