Viện Nghiên Cứu Phật Học

Quyển 19

 

530. TỘI BÁO LẠM DỤNG CỦA THƯỜNG TRỤ[1]

 

Tôi nghe như vầy:

Một thời, đức Phật ngụ tại nước Xá-vệ... (cho đến) Tôn giả Đại Mục-kiềnliên đáp:

_ Tôi thấy trên đường có một chúng sanh thân hình to lớn, dùng lá sắt nóng quấn thân, y phục, giường nằm đều là sắt nóng, đốt cháy hừng hực, ăn viên sắt nóng, đi giữa hư không, khóc lóc kêu gào...

... (cho đến) Phật bảo các Tỳ-kheo:

_ Vào thời quá khứ, ở nước Xá-vệ, chúng sanh này theo Phật Ca-diếp xuất gia làm Tỳ-kheo, thường xin y áo và thức ăn để cúng dường Tăng chúng. Sau khi cúng dường Tăng chúng còn dư liền tự ý lấy dùng. Do tội lỗi này nên đọa vào địa ngục chịu khổ vô cùng. Vì tội báo ở địa ngục chưa hết nên ngày nay kẻ đó phải thọ thân như vậy để tiếp tục chịu khổ.

Này các Tỳ-kheo! Những gì mà Đại Mục-kiền-liên đã thấy là chân thật, không sai. Các thầy phải nên ghi nhớ.

Đức Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe lời Phật dạy đều hoan hỷ phụng hành.

Như Tỳ-kheo trên, trường hợp các Tỳ-kheo-ni, Thức-xoa-ma-na, Sa-di, Sadi-ni, ưu-bà-tắc, ưu-bà-di cũng bị quả báo như thế.

***

 

Chú thích:

[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.530. 0138b17). Tham chiếu: S. 19.17-21 - II. 260-62.

 

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.