Viện Nghiên Cứu Phật Học

Quyển 19

 

524. TỘI BÁO LÒNG SÂN HẬN[1]

 

Tôi nghe như vầy:

Một thời, đức Phật ngụ tại vườn Lộc Dã, trú xứ của Tiên nhân, nước Ba-lanại... (cho đến):

_ Tôi thấy trên đường có một chúng sanh to lớn, toàn thân lửa cháy, đi giữa hư không, khóc lóc kêu gào, chịu đau đớn khổ não...

... (cho đến) Phật bảo các Tỳ-kheo:

_ Vào thời quá khứ, chúng sanh này là đệ nhất phu nhân của Vua Tự Tại ở thành Ba-la-nại. Khi cùng ngủ với nhà vua, bà bỗng nổi lòng sân hận, lấy dầu thắp đèn rưới lên thân vua. Do tội lỗi này nên bị đọa vào địa ngục chịu khổ vô cùng. Vì tội báo ở địa ngục chưa hết nên ngày nay kẻ đó phải thọ thân như vậy để tiếp tục chịu khổ.

Này các Tỳ-kheo! Những gì mà Đại Mục-kiền-liên đã thấy là chân thật, không sai. Các thầy phải nên ghi nhớ.

Đức Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe lời Phật dạy đều hoan hỷ phụng hành.

***

 

Chú thích:

[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.524. 0137c09). Tham chiếu: S. 19.1-21 - II. 256-62;Vin. III. 87.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.