Tam tạng Thánh điển PGVN 21 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 05 »
TRUNG TÂM DỊCH THUẬT TRÍ TỊNH
Quyển 17
Tôi nghe như vầy:
Một thời, đức Phật ngụ tại vườn Cù-sư-la, thuộc nước Câu-diệm-di.
Bấy giờ, trưởng giả Cù-sư-la đi đến chỗ Tôn giả A-nan, lạy sát chân ngài rồi ngồi sang một bên và thưa:
_ Thưa Tôn giả! Nói về các cõi là gồm những cõi nào?
Tôn giả A-nan đáp:
_ Có ba cõi cần thoát khỏi. Là ba cõi nào? Rời cõi Dục lên cõi Sắc, rời cõi Sắc lên cõi Vô Sắc là cõi mà tất cả các hành, tất cả tư tưởng đều diệt. Đó gọi là ba cõi cần thoát khỏi.
Tôn giả A-nan liền nói kệ:
Biết ra khỏi cõi Dục,
Cũng vượt thoát cõi Sắc,
Tất cả hành tịch diệt,
Siêng tu, chánh tinh tấn.[2]
Đoạn trừ tất cả ái,
Tất cả hành diệt tận,
Rõ tất cả hữu dư,
Không còn tái sanh nữa.[3]
Tôn giả A-nan nói kinh này xong, trưởng giả Cù-sư-la hoan hỷ và tùy hỷ, đảnh lễ rồi ra về.
***
Chú thích:
[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.463. 0118b02).
[2] Nguyên tác: Chánh phương tiện (正方便).
[3] Nguyên tác: Bất phục chuyển hoàn hữu (不復轉還有): Không quay lại cõi Hữu tức cõi Dục, cõi Sắc và cõi Vô Sắc.
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.