Viện Nghiên Cứu Phật Học

Quyển 17

 

461. BA CÕI (1)[1]

 

Tôi nghe như vầy:

Một thời, đức Phật ngụ tại vườn Cù-sư-la,[2] thuộc nước Câu-diệm-di.[3]

Bấy giờ, trưởng giả Cù-sư-la đi đến chỗ Tôn giả A-nan, lạy sát chân ngài rồi ngồi sang một bên và thưa:

_ Thưa Tôn giả! Nói về các cõi là gồm những cõi nào?

Tôn giả A-nan bảo trưởng giả Cù-sư-la:

_ Có ba cõi. Là ba cõi nào? Đó là cõi Dục, cõi Sắc và cõi Vô Sắc.

Khi ấy, Tôn giả A-nan liền nói kệ:

 Hiểu rõ về cõi Dục, Cũng vậy với cõi Sắc, Xả tất cả hữu dư,[4] Đắc Vô dư, tịch diệt. Thân hòa hợp với cõi, Sạch phiền, chứng Vô dư, Đấng Chánh Giác[5] đã thuyết, Pháp ly cấu, vô ưu.

Tôn giả A-nan nói kinh này xong, trưởng giả Cù-sư-la hoan hỷ và tùy hỷ, đảnh lễ rồi ra về.

***

 

Chú thích:

[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.461. 0118a08).

[2] Nguyên tác: Cù-sư-la Viên (瞿師羅🖃, Ghositārāma), còn gọi Cù-sư-la Viên tinh xá, Mỹ Âm tinh xá.

[3] Câu-diệm-di (拘睒彌) còn gọi Kiêu-thưởng-di (憍賞彌, Kosambī).

[4] Hữu dư (有餘) ở đây chỉ chấp thủ, phiền não.

[5] Nguyên tác: Tam-da-tam Phật (三耶三佛).

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.