Tam tạng Thánh điển PGVN 21 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 05 »
TRUNG TÂM DỊCH THUẬT TRÍ TỊNH
Quyển 17
Tôi nghe như vầy:
Một thời, đức Phật ngụ tại Trúc Lâm, vườn Ca-lan-đà, thuộc thành Vương Xá.
Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
_ Nếu Ta đối với các cảm thọ mà không biết đúng như thật, đối với thọ tập khởi, thọ diệt tận, con đường đưa đến thọ tập khởi, con đường đưa đến thọ diệt tận, vị ngọt của thọ, sự nguy hiểm của thọ, sự thoát ly thọ mà không biết đúng như thật thì ở giữa chư thiên, thế gian, Ma vương, Phạm thiên, Sa-môn, Bà-la-môn, các chúng trời, người, Ta không được giải thoát, thoát ly, thoát ra khỏi điên đảo, cũng chẳng chứng đắc Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác[2]. Vì Ta đối với các thọ, thọ tập khởi, thọ diệt tận, con đường đưa đến thọ tập khởi, con đường đưa đến thọ diệt tận, vị ngọt của thọ, sự nguy hiểm của thọ, sự thoát ly thọ đều biết đúng như thật nên ở giữa chư thiên, thế gian, Ma vương, Phạm thiên, Sa-môn, Bà-la-môn, các chúng trời, người, Ta được giải thoát, được thoát ly, được thoát khỏi các điên đảo, được chứng đắc Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác.
Đức Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe lời Phật dạy đều hoan hỷ phụng hành.
***
Chú thích:
[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.479. 0122a15).
[2] Nguyên tác: A-nậu-đa-la Tam-miệu-tam-bồ-đề (阿耨多羅三藐三菩提, Anuttara-sammāsambodhi).
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.