Viện Nghiên Cứu Phật Học

Quyển 17

 

478. GIẢNG VỀ BA THỌ[1]

 

Tôi nghe như vầy:

Một thời, đức Phật ngụ tại Trúc Lâm, vườn Ca-lan-đà, thuộc thành Vương Xá.

Bấy giờ, Thế Tôn hỏi các Tỳ-kheo:

_ Thế nào là thọ? Thế nào là thọ tập khởi? Thế nào là thọ diệt tận? Thế nào là con đường đưa đến thọ tập khởi? Thế nào là con đường đưa đến thọ diệt tận?

Các Tỳ-kheo bạch:

_ Thế Tôn là cội nguồn của giáo pháp, là pháp nhãn, là nơi y cứ của giáo pháp. Kính mong Ngài thuyết giảng cho chúng con. Các Tỳ-kheo sau khi nghe xong sẽ lãnh thọ và phụng hành.

Đức Phật bảo các Tỳ-kheo:

_ Hãy lắng nghe, khéo suy nghĩ! Ta sẽ vì các thầy mà giảng giải. Này các Tỳ-kheo! Có ba loại cảm thọ là cảm thọ khổ, cảm thọ lạc và cảm thọ không khổ không lạc.  

Xúc tập khởi thì thọ tập khởi, xúc diệt tận thì thọ diệt tận.

Ngay nơi thọ mà ham thích, khen ngợi, đắm nhiễm, bám víu, đó gọi là con đường đưa đến thọ tập khởi.

Ngay nơi thọ mà không ham thích, khen ngợi, đắm nhiễm hay bám víu, đó gọi là con đường đưa đến thọ diệt tận.

Do nhân duyên nơi thọ mà sanh khởi sự ham thích, đó gọi là vị ngọt của thọ.

Thọ là pháp vô thường, biến dịch, đó gọi là sự nguy hiểm của thọ.

Ngay nơi thọ mà đoạn dứt tham dục, vượt thoát tham dục, đó gọi là sự xuất ly thọ.

Đức Phật nói kinh này xong các Tỳ-kheo nghe lời Phật dạy đều hoan hỷ phụng hành.

***

 

Chú thích:

[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.478. 0122a02). Tham chiếu: S. 36.26 - IV. 234.

 

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.