Viện Nghiên Cứu Phật Học

Quyển 16

 

448.  BÀI KỆ VỀ SỰ TƯƠNG ƯNG (2)[1]

 

Tôi nghe như vầy:

Một thời, đức Phật ngụ tại Trúc Lâm, vườn Ca-lan-đà, thuộc thành Vương Xá.

            (Nói đầy đủ như kinh trên, chỉ khác là nói thêm bài kệ sau):

Thường hợp nên thường sanh, 

Lìa nhau thì sanh dứt,

Như người ôm cây nhỏ,     

Trôi dạt trong biển lớn,

Người và cây đều chìm,  

Tâm biếng nhác cũng vậy.

Hãy xa lìa biếng nhác,      

Dốc lòng hành tinh tấn,

Hiền Thánh không giải đãi,       

An trụ hạnh viễn ly,

Tinh tấn tu thiền định,   

Vượt thoát dòng tử sanh.

Như son gặp lụa trắng,

Lửa gặp gió cháy bừng.

Ngọc và sữa cùng màu,           

Chúng sanh và cảnh giới,

Tương ưng hòa hợp nhau,   

Sự tăng trưởng cũng vậy.

***

 

Chú thích:

[1] Tựa đề đặt theo nội dung kinh. Tạp. 雜 (T.02. 0099.448. 0115b24). Tham chiếu: Tạp. 雜 (T.02. 0099.446. 0115a12); S. 14.16 - II. 157.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.