Tam tạng Thánh điển PGVN 20 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 04 »
Hòa Thượng THÍCH THIỆN SIÊU
Hòa Thượng THÍCH THANH TỪ
Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật trú tại thành Vương Xá, trong Vườn Trúc Ca-lan-đà.
Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
– Có ba pháp thế gian không ưa thích, không nghĩ nhớ, không vừa ý. Những gì là ba? Đó là già, bệnh, chết. Thế gian nếu không có ba pháp không thể ưa thích, không thể nghĩ nhớ, không thể vừa ý này thì Như Lai, Ứng Cúng, Đẳng Chánh Giác không xuất hiện ở thế gian, thế gian cũng không biết có Như Lai, Ứng Cúng, Đẳng Chánh Giác, do tri kiến giác ngộ, nói Chánh pháp, Luật. Vì thế gian có già, bệnh, chết, ba pháp không thể ưa thích, không thể nghĩ nhớ và không thể vừa ý này cho nên Như Lai, Ứng Cúng, Đẳng Chánh Giác mới xuất hiện ở thế gian, thế gian mới biết có Như Lai, Ứng Cúng, Đẳng Chánh Giác, với điều đã biết, đã thấy, nói Chánh pháp, Luật. Lại có ba pháp chẳng đoạn nên không thể thoát khỏi già, bệnh, chết. Những gì là ba? Đó là tham, sân, si. Lại vì có ba pháp chưa đoạn nên không thể lìa tham, sân, si. Những gì là ba? Đó là thân kiến, giới thủ, nghi. Lại vì có ba pháp chưa đoạn nên chẳng thể lìa được thân kiến, giới thủ, nghi. Những gì là ba? Đó là không chánh tư duy, thân cận tà đạo và tâm giải đãi. Lại vì có ba pháp chưa đoạn nên không thể lìa được không chánh tư duy, thân cận tà đạo và tâm giải đãi. Những gì là ba? Đó là thất niệm, chẳng chánh tri, loạn tâm. Lại vì có ba pháp chưa đoạn nên chẳng có thể lìa thất niệm, chẳng chánh tri, loạn tâm. Những gì là ba? Đó là dao động, không luật nghi, chẳng học giới. Lại vì có ba pháp chưa đoạn nên không thể lìa dao động, chẳng luật nghi, chẳng học giới. Những gì là ba? Đó là chẳng tin, khó dạy, biếng nhác. Lại vì có ba pháp chưa đoạn nên không thể lìa chẳng tin, khó dạy, biếng nhác. Những gì là ba? Đó là chẳng muốn thấy bậc Thánh, chẳng muốn nghe pháp, thường hay tìm điều dở của người. Lại vì có ba pháp chưa đoạn nên không thể lìa được sự chẳng muốn thấy bậc Thánh, chẳng muốn nghe pháp, ưa tìm điều dở của người. Những gì là ba? Đó là chẳng cung kính, nói năng ngang ngược, tập theo bạn xấu. Lại vì có ba pháp chưa đoạn nên không thể lìa được chẳng cung kính, nói năng ngang ngược, tập theo bạn xấu. Những gì là ba? Đó là không tàm, không quý, buông lung. Vì ba pháp này không dứt nên không thể lìa được chẳng cung kính, nói năng ngang ngược, tập theo bạn xấu.
Vì sao? Vì do không tàm, không quý nên buông lung; vì buông lung nên không cung kính; vì không cung kính nên tập theo bạn xấu; vì tập theo bạn xấu nên không muốn thấy bậc Thánh, không muốn nghe pháp, ưa tìm điều dở của người; vì ưa tìm điều dở của người nên chẳng tin, khó dạy, nói năng ngang ngược, biếng nhác; vì biếng nhác nên dao động, chẳng luật nghi, chẳng học giới; vì chẳng học giới nên thất niệm, chẳng chánh tri, loạn tâm; vì loạn tâm nên chẳng chánh tư duy, thân cận tà đạo, tâm biếng nhác; vì tâm biếng nhác nên có thân kiến, giới thủ, nghi; vì nghi nên chẳng lìa tham, sân, si; vì không lìa tham, sân, si nên không thể lìa được già, bệnh, chết. Dứt được ba pháp này mới có thể lìa già, bệnh, chết. Thế nào là ba? Đó là tham, sân, si. Ba pháp dứt rồi mới có thể lìa già, bệnh, chết. Lại vì dứt ba pháp nên có thể lìa được tham, sân, si. Những gì là ba? Đó là thân kiến, giới thủ, nghi. Vì dứt được ba pháp này nên có thể lìa tham, sân, si. Lại vì dứt ba pháp nên có thể lìa thân kiến, giới thủ, nghi. Những gì là ba? Đó là chẳng chánh tư duy, thân cận tà đạo, khởi tâm biếng nhác. Do dứt ba pháp này nên lìa thân kiến, giới thủ, nghi. Lại vì dứt ba pháp nên có thể lìa chẳng chánh tư duy, thân cận tà đạo và tâm biếng nhác. Những gì là ba? Đó là thất niệm, chẳng chánh tri, loạn tâm. Vì dứt ba pháp này nên có thể lìa chẳng chánh tư duy, thân cận tà đạo và tâm biếng nhác. Lại vì dứt được ba pháp nên có thể lìa được thất niệm, tâm chẳng chánh tri, loạn tâm. Những gì là ba? Đó là dao động, chẳng luật nghi, phạm giới. Vì dứt ba pháp này nên có thể lìa thất niệm, tâm chẳng chánh tri, loạn tâm. Lại vì dứt ba pháp nên có thể lìa dao động, chẳng luật nghi, phạm giới. Những gì là ba? Đó là chẳng tin, khó dạy, biếng nhác. Vì dứt ba pháp này nên có thể lìa dao động, chẳng luật nghi, phạm giới. Lại vì dứt ba pháp nên có thể lìa chẳng tin, khó dạy, biếng nhác. Những gì là ba? Đó là chẳng muốn thấy bậc Thánh, chẳng ưa nghe pháp, ưa tìm điều dở của người. Vì dứt ba pháp này nên có thể lìa chẳng tin, khó dạy, biếng nhác. Lại vì dứt ba pháp nên có thể lìa tâm chẳng muốn thấy bậc Thánh, chẳng ưa nghe pháp, ưa tìm điều dở của người. Những gì là ba? Đó là chẳng cung kính, nói năng ngang ngược, tập theo bạn xấu. Vì dứt ba pháp này nên lìa sự không muốn thấy bậc Thánh, không muốn nghe pháp, ưa tìm điều dở của người. Lại vì dứt ba pháp nên có thể lìa chẳng cung kính, nói năng ngang ngược, tập theo bạn xấu. Những gì là ba? Đó là không tàm, không quý, buông lung. Vì sao? Vì do tàm quý nên không buông lung, vì chẳng buông lung nên tâm cung kính, nói năng hòa nhã, làm thiện trí thức. Vì là thiện trí thức nên ưa thấy Hiền thánh, ưa nghe Chánh pháp, chẳng tìm điều dở của người. Vì chẳng ưa tìm điều dở của người nên sanh lòng tin, nói năng hòa nhã và tinh tấn. Vì tinh tấn nên không dao động, an trú trong luật nghi, học giới. Nhờ học giới nên chẳng thất niệm, an trú chánh tri, chẳng loạn tâm. Nhờ không loạn tâm nên chánh tư duy, gần gũi chánh đạo, tâm không biếng nhác. Nhờ tâm không biếng nhác nên không chấp trước thân kiến, không chấp trước giới thủ, vượt khỏi nghi hoặc. Nhờ chẳng nghi, nên chẳng khởi tham, sân, si. Nhờ lìa tham, sân, si nên có thể dứt già, bệnh, chết.
Phật nói kinh này xong, các Tỳ-kheo nghe lời Phật dạy, hoan hỷ phụng hành.
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.