Viện Nghiên Cứu Phật Học

Tam tạng Thánh điển PGVN 20 » Tam tạng Phật giáo Bộ phái 04 » 

KINH TẠP A-HÀM
(雜阿含經)

Hòa Thượng THÍCH THIỆN SIÊU
Hòa Thượng THÍCH THANH TỪ

Mục Lục

KINH SỐ 163
 

Tôi nghe như vầy:
Một thời, Phật trú tại nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, trong vườn Cấp Cô Độc.
Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
– Do cái gì có, cái gì khởi, cái gì trói buộc, dính mắc, cái gì thấy ngã khiến các chúng sanh khởi ra cái thấy như vầy, nói như vầy: “Đối với mười bốn trăm ngàn sanh môn, sáu mươi ngàn một trăm lẻ năm nghiệp, ba nghiệp, hai nghiệp, một nghiệp, nửa nghiệp; sáu mươi hai dấu đạo, sáu mươi hai nội kiếp, một trăm hai mươi nê-lê, một trăm ba mươi căn; ba mươi sáu cõi tham; bốn mươi chín ngàn loại rồng, bốn mươi chín ngàn loại Kim Sí điểu; bốn mươi chín ngàn ngoại đạo tà mạng, bốn mươi chín ngàn ngoại đạo xuất gia; bảy kiếp tưởng, bảy kiếp vô tưởng; bảy a-tu-la, bảy tỳ-xá-giá, bảy trời, bảy người, bảy trăm người; bảy mộng, bảy trăm mộng; bảy hiểm, bảy trăm hiểm; bảy giác, bảy trăm giác; sáu sanh, mười tăng tấn, tám đại sĩ địa. Đối với tám vạn bốn ngàn đại kiếp này hoặc ngu hoặc trí trải qua lai vãng cùng tận khổ. Nơi đó không có Sa-môn, Bà-la-môn khởi nói như sau: ‘Ta thường giữ giới, chịu những khổ hạnh, tu các Phạm hạnh, nghiệp chưa thuần thục khiến cho thuần thục, nghiệp đã thuần thục thì buông xả, tiến thoái không thể biết, thường sống trong cái khổ vui này, sanh tử có hạn lượng, nhất định. Ví như ống chỉ ném lên hư không, dần dần rơi xuống đến đất thì dừng, như thế tám vạn bốn ngàn đại kiếp sanh tử có hạn lượng nhất định cũng như thế”’?
Các Tỳ-kheo bạch Phật:
– Thế Tôn là gốc của pháp, là con mắt của pháp, là nơi nương tựa của pháp, (như thế, nói rộng theo thứ lớp như ba kinh trên).

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.