Tam tạng Thánh điển PGVN 07 » Kinh Tam tạng Thượng tọa bộ 01 »
Kinh Trường A-Hàm
(長阿含經)
(Bản dịch của Viện Cao đẳng Phật học Huệ Nghiêm)
Đức Phật dạy các Tỳ-kheo:
− Có ba trung kiếp. Những gì là ba? Một là kiếp đao binh; hai là kiếp mễ cốc khan hiếm; ba là kiếp bệnh dịch.
− Thế nào là kiếp đao binh? Nghĩa là con người ở thế gian này vốn sống bốn vạn tuổi, sau đó giảm dần còn sống hai vạn tuổi và tiếp tục giảm xuống còn một vạn tuổi, một ngàn tuổi, năm trăm tuổi, ba trăm tuổi, hai trăm tuổi.
− Như ngày nay, con người sống trăm tuổi, tăng thì ít, giảm thì nhiều. Nhưng về sau, tuổi thọ con người giảm dần, chỉ còn mười tuổi là dừng lại. Lúc đó, người nữ mới sanh được năm tháng thì đã lấy chồng. Khi ấy, thế gian có bao nhiêu mỹ vị ngon ngọt như bơ, dầu, mật, đường phèn, đường đen tự nhiên biến mất. Đồng thời, ngũ cốc không sanh, chỉ có cỏ lác.
− Lúc ấy, những loại y phục thượng hạng như gấm, lụa, lãnh, nhiễu, vải kiếp-bối, vải sô-ma… thảy đều không có mà chỉ toàn là loại y phục dệt bằng cỏ xấu xí. Bấy giờ, đất này sanh toàn gai góc, muỗi mòng, rắn rết, bò cạp, độc trùng; đồng thời, bảy báu như vàng, bạc, lưu ly, châu ngọc… tự nhiên chìm vào đất mà chỉ có cát, đá; các thứ ô uế, đầy dẫy khắp thế gian.
− Khi đó, chúng sanh chỉ gia tăng mười điều ác, không hề nghe tên mười điều thiện, thậm chí danh từ “thiện” còn không có, huống là có người thực hành mười điều thiện. Bấy giờ, con người bất hiếu với cha mẹ, không tôn kính Sư trưởng, hay làm điều ác thì được cúng dường hầu hạ; cũng như ngày nay, những người cung kính cha mẹ, tôn kính Sư trưởng, có thể thực hành điều thiện thì được cung kính hầu hạ.
− Người làm ác sau này cũng được cúng dường như thế. Những kẻ làm ác lúc đó, sau khi mạng chung bị đọa vào loài súc sanh. Cũng như con người ngày nay được sanh lên cõi trời. Lúc đó người ta gặp nhau, chỉ ôm lòng độc hại, muốn tàn sát lẫn nhau; cũng như người thợ săn gặp bầy nai là muốn giết chúng, không một niệm lành và những người ác như thế, chỉ muốn sát hại lẫn nhau, không một niệm lành.
Bấy giờ, đất đai không có nơi nào bằng phẳng mà toàn là cống rãnh, khe suối, hang hốc, gò nổng, núi non. Lúc đó, con người đi qua lại vô cùng sợ sệt, đến nỗi lông tóc dựng ngược. Trong vòng bảy ngày thì có kiếp đao binh phát khởi. Khi đó, tay con người dù là cầm cỏ, cây, ngói, gạch đều biến thành gươm giáo, vừa nhọn, vừa bén chém giết lẫn nhau. Trong số đó, có người có chút trí tuệ, nhận thấy sự giết hại lẫn nhau bằng đao kiếm, kinh khiếp quá nên chạy vào rừng, vào núi, vào hang hốc, chỗ vắng người để tỵ nạn trong bảy ngày. Tâm họ nghĩ và nói: “Ta không hại người thì người không hại ta.” Trong vòng bảy ngày, người ấy chỉ ăn toàn cỏ cây để sống qua ngày. Hết bảy ngày, họ lại ra khỏi núi rừng. Khi đó, hễ có người nào gặp nhau thì họ vui mừng và nói: “A! Nay gặp được ngươi còn sống sót, nay gặp ngươi còn sống sót”, cũng như cha mẹ xa cách đứa con duy nhất đã lâu ngày, nay mới gặp lại, lòng vui mừng khôn xiết, hớn hở, không thể tự kiềm chế được. Những người ấy cũng như thế, khi gặp nhau cũng vui mừng khôn xiết, hớn hở, nhảy nhót không thể tự kiềm chế được.
Trong vòng bảy ngày đó, nhân dân khóc lóc với nhau. Bảy ngày tiếp theo, họ cùng nhau vui mừng, hoan hỷ, chúc lành nhau. Con người trong thời gian kiếp binh đao, sau khi mạng chung đều bị đọa vào địa ngục. Tại sao? Vì họ thường ôm lòng sân hận muốn giết hại lẫn nhau, không chút nhân từ. Đó gọi là kiếp đao binh.
Đức Phật dạy:
− Này các Tỳ-kheo, thế nào là kiếp đói khát? Bấy giờ, nhân dân làm nhiều điều phi pháp, tà kiến điên đảo, làm mười nghiệp ác. Vì làm mười điều ác nên trời không mưa; các thứ thảo mộc đều chết khô; ngũ cốc không sanh, chỉ có cỏ lác.
− Thế nào là kiếp đói khát? Lúc đó dân chúng quét lượm các đồ phẩn dãi, đất, lúa rơi trên đồng ruộng, ở ngã tư đường,… để sống qua ngày. Đó là kiếp đói. Lại nữa, lúc đói, dân chúng bấy giờ lượm hài cốt ở đường sá, xóm làng, phố phường, chợ búa, hàng thịt, gò mả. Họ nấu để lấy nước uống mà sống qua ngày, đó là kiếp đói mà ăn xương trắng.
− Lại nữa, khi kiếp đói xảy ra, năm thứ lúa hoàn toàn biến thành cỏ cây. Con người lúc đó hái hoa nấu nước mà uống. Khi đói thì hoa của cỏ cây đều rụng hết và nằm xếp lớp dưới đất. Do đó, con người khi ấy mới đào đất lên để lấy hoa mà nấu ăn, hầu sống qua ngày. Đó là đói mà ăn cỏ cây.
− Lúc bấy giờ, sau khi mạng chung, chúng sanh đều bị đọa vào ngạ quỷ. Tại sao? Vì trong kiếp đói, họ thường ôm lòng bỏn xẻn không có tâm niệm bố thí, không chịu san sẻ, không nghĩ đến người trong cơn nguy khốn. Đó là kiếp đói khát.
Đức Phật dạy các Tỳ-kheo:
− Thế nào là kiếp bệnh dịch? Vì lúc đó, con người ở thế gian tu hành theo Chánh pháp, có chánh kiến, không điên đảo, thực hành đầy đủ mười điều thiện. Trong khi đó, có các loài quỷ thần ở thế giới khác đến. Những quỷ thần ở thế gian này lại phóng túng, dâm loàn, không thể hộ vệ được người đời.
− Do đó, các quỷ thần phương khác mới xâm phạm, phá phách người thế gian này, đánh đập bằng trượng, thu hút tinh khí nên khiến tâm họ bị điên loạn và bị cưỡng bách đem đi. Ví như vị quốc vương ra lệnh cho các tướng soái bảo vệ quốc dân. Có giặc cướp từ phương khác đến xâm phạm, khuấy rối những người phóng túng, cướp bóc ở làng mạc quốc gia này. Quỷ thần phương khác đến phá phách, đánh đập, thu hút tinh khí những người thế gian này và cưỡng bách đem đi cũng thế.
Đức Phật dạy:
− Này các Tỳ-kheo, dù cho quỷ thần ở thế gian này không phóng dật, không dâm loàn nhưng các quỷ thần ở thế giới khác có oai lực lớn đi đến, các quỷ thần ở thế gian này cũng sợ hãi lánh xa. Những quỷ thần có oai lực lớn kia bèn xâm phạm, đánh đập, thu hút tinh khí con người cõi này và tàn sát rồi bỏ đi.
− Ví như quốc vương, hoặc đại thần của vua ra lệnh cho các tướng soái bảo vệ nhân dân; các vị ấy canh phòng nghiêm ngặt, cẩn thận, không có phóng dật. Bỗng có tướng soái mạnh bạo, hung dữ từ phương khác đến cùng với nhiều binh lính, phá phách xóm làng, thành ấp, cướp đoạt tài sản nhân dân, cũng giống như thế.
− Hơn nữa, dù cho quỷ thần ở thế gian này không dám phóng túng nhưng những quỷ thần có oai lực lớn từ phương khác đến, quỷ thần ở thế gian này cũng sợ hãi lánh xa. Do đó, những quỷ thần có oai lực lớn kia liền xâm phạm, đánh đập, thu hút tinh khí con người ở cõi này và tàn sát họ rồi bỏ đi cũng như trên.
− Trong thời kiếp bệnh tật, nhân dân sau khi mạng chung đều sanh về cõi trời. Tại sao? Vì con người lúc đó có lòng thương xót lẫn nhau và lần lượt hỏi han: “Ngươi bệnh hết chưa? Thân thể được khỏe mạnh không?” Do nhân duyên đó mà họ được sanh về cõi trời, cho nên gọi là kiếp tật bệnh. Đó là ba trung kiếp vậy.
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.