Tam tạng Thánh điển PGVN 05 » Kinh Tam tạng Thượng tọa bộ 05»
Kinh Tiểu Bộ Quyển 1
Hòa Thượng THÍCH MINH CHÂU dịch
NGUYÊN TÂM - TRẦN PHƯƠNG LAN
Phật giáo nguyên thủy/ Kinh tạng Pali/ Kinh Tiểu Bộ Quyển 1/ KINH PHẬT TỰ THUYẾT/ II. PHẨM MUCALINDA (MUCALINDAVAGGA)
§10. KINH BHADDIYA (Bhaddiyasutta)45 (Ud. 18)
20. Như vầy tôi nghe.
Một thời, Thế Tôn trú ở Anupiyā, tại rừng xoài. Lúc bấy giờ, Tôn giả Bhaddiya, con của Kāḷīgodhā đi đến khu rừng, đi đến gốc cây, đi đến ngôi nhà trống, thường hay nói lên lời cảm hứng: “Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay!” Một số đông Tỷ-kheo nghe Tôn giả Bhaddiya, con của Kāḷīgodhā đi đến khu rừng, đi đến gốc cây, hay đi đến ngôi nhà trống, thường nói lên lời cảm hứng: “Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay!” Nghe vậy, các Tỷ-kheo ấy suy nghĩ: “Không gì nghi ngờ, chư Hiền, Tôn giả Bhaddiya, con của Kāḷīgodhā sống Phạm hạnh không có hoan hỷ, vì trước kia còn ở gia đình được hưởng an lạc nhà vua, vì Tôn giả nhớ đến an lạc ấy, nên khi đến khu rừng, hay đi đến gốc cây... thường nói lên lời cảm hứng: “Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay!” Rồi một số đông Tỷ- kheo đi đến Thế Tôn; sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên, các Tỷ-kheo ấy bạch Thế Tôn:
– Bạch Thế Tôn, Tôn giả Bhaddiya, con của Kāḷīgodhā, khi đi đến khu rừng... nói lên lời cảm hứng: “Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay!”... không có nghi ngờ gì nữa... sống Phạm hạnh không có hoan hỷ... “Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay!”
Rồi Thế Tôn bảo một Tỷ-kheo:
– Này Tỷ-kheo, hãy đi và nhân danh Ta, nói với Bhaddiya, con của Kāḷīgodhā: “Thưa Hiền giả, bậc Ðạo sư gọi Hiền giả.”
– Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
Vị Tỷ-kheo ấy vâng đáp Thế Tôn, đi đến Tôn giả Bhaddiya, con của Kāḷīgodhā:
– Thưa Hiền giả, bậc Ðạo sư gọi Hiền giả.
– Thưa vâng, Hiền giả.
Tôn giả Bhaddiya, con của Kāḷīgodhā, vâng đáp Tỷ-kheo ấy, đi đến Thế Tôn; sau khi đến, đảnh lễ Thế Tôn rồi ngồi xuống một bên. Thế Tôn nói với Tôn giả Bhaddiya, con của Kāḷīgodhā, đang ngồi một bên:
– Có thật chăng, này Bhaddiya, ông đi đến khu rừng... “Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay!”?
– Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
– Do thấy mục đích gì, đi đến khu rừng... “Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay!”?
– Bạch Thế Tôn, thuở trước, khi còn ở trong gia đình, được hưởng an lạc nhà vua, trong nội cung có đặt người khéo bảo vệ, ngoài nội cung có đặt người khéo bảo vệ; trong thành có đặt người khéo bảo vệ, ngoài thành có đặt người khéo bảo vệ; trong nước cũng có đặt người khéo bảo vệ, ngoài nước cũng có đặt người khéo bảo vệ. Bạch Thế Tôn, con được bảo vệ phòng giữ như vậy, nhưng con vẫn sống sợ hãi, hồi hộp, run sợ, hoảng sợ. Nhưng nay con đi đến khu rừng, đi đến gốc cây, đi đến ngôi nhà trống, con sống một mình, con sống không sợ hãi, không hồi hộp, không run sợ, không hoảng sợ, không rộn ràng, không hốt hoảng, lắng dịu, nhẹ nhàng, tâm như con thú rừng. Bạch Thế Tôn, do thấy mục đích như vậy, nên con khi đi đến khu rừng... con nói lên lời cảm hứng: “Ôi, an lạc thay! Ôi, an lạc thay!”
Rồi Thế Tôn, sau khi hiểu biết ý nghĩa này, ngay trong lúc ấy, nói lên lời cảm hứng:
Với ai, trong nội tâm, |
Không có lòng phẫn nộ, |
Tham khảo:
45 Xem Sn. 1, Uragasutta (Kinh Rắn); Vin. II. 180; Xuất diệu kinh “Lạc phẩm” 出曜經樂品 (T.04. 0212.31. 0753a10); Pháp tập yếu tụng kinh “Lạc phẩm” 法集要頌經樂品 (T.04. 0213.30. 0794a16).
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.