Viện Nghiên Cứu Phật Học

Tam tạng Thánh điển PGVN 05  »  Kinh Tam tạng Thượng tọa bộ 05»

Kinh Tiểu Bộ Quyển 1
Hòa Thượng THÍCH MINH CHÂU dịch
NGUYÊN TÂM - TRẦN PHƯƠNG LAN

Mục Lục

Phật giáo nguyên thủy/ Kinh tạng Pali/ Kinh Tiểu Bộ Quyển 1/ TRƯỞNG LÃO TĂNG KỆ/ CHƯƠNG I. MỘT KỆ (EKAKANIPĀTA)/ VII. PHẨM THỨ BẢY (SATTAMAVAGGA)

§62. KỆ NGÔN CỦA TRƯỞNG LÃO VAJJIPUTTA (Vajjiputtattheragāthā) (Thag. 10; ThagA. I. 152)

Trong thời đức Phật hiện tại, ngài được sanh trong một gia đình vị đại thần và được gọi tên là con của Vajji. Ngài thấy uy nghi đức độ của bậc Ðạo sư khi đến Vesāli nên khởi lòng tin và xuất gia. Sau thời kỳ làm Sa-di, ngài ở trong một khu rừng gần Vesāli. Một ngày, ở Vesāli có tổ chức lễ hội, có hát, có nhạc, có múa và mọi người hoan hỷ tham gia ngày lễ, tiếng ồn làm vị Tỷ-kheo dao động. Ngài bỏ chỗ tịnh cư của mình, dừng nghỉ tu tập thiền quán và nêu rõ sự yểm ly của mình trong câu kệ:

Một mình chúng tôi sống,
Như khúc gỗ bị quăng,
Như vậy ngày tháng qua,
Còn có ai bất hạnh

Trong rừng núi hoang vu,
Bỏ rơi trong rừng núi,
Ngày này tiếp ngày khác,
Hơn bất hạnh chúng tôi

Một thiên nhân trong rừng nghe vậy, thương xót vị Tỷ-kheo nên đến trách: “Này Tỷ-kheo, dầu ông có khinh thường đời sống trong rừng núi nhưng những vị sáng suốt muốn sống thanh tịnh đều nói nhiều đến núi rừng.”

Thiên nhân ấy nói lên bài kệ tán thán đời sống ở rừng núi:

62.

Một mình chúng tôi sống,
Như khúc gỗ bị quăng,
Nhưng nhiều người thương mến,
Như kẻ đọa địa ngục,

Trong rừng núi hoang vu,
Bỏ rơi trong rừng núi,
Ðời sống ấy của ta,
Ưa đón cảnh thiên giới.

Rồi vị Tỷ-kheo như con ngựa hay được thúc đẩy, ngài triển khai thiền quán và chứng quả A-la-hán. Rồi ngài nghĩ: “Bài kệ của thiên nhân đã thúc đẩy ta.” Và ngài đọc lại bài kệ ấy.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.