Tam tạng Thánh điển PGVN 05 » Kinh Tam tạng Thượng tọa bộ 05»
Kinh Tiểu Bộ Quyển 1
Hòa Thượng THÍCH MINH CHÂU dịch
NGUYÊN TÂM - TRẦN PHƯƠNG LAN
Phật giáo nguyên thủy/ Kinh tạng Pali/ Kinh Tiểu Bộ Quyển 1/ Trưởng Lão Tăng Kệ/ Chương Xvi - Hai Mươi Kệ
Trong thời đức Phật hiện tại, ngài sanh làm con của người chị Trưởng lão Saṅkicca. Ngài xuất gia dưới sự hướng dẫn của người cậu, và khi còn là Sa-di đã chứng quả A-la-hán. Sống hưởng an lạc giải thoát, ngài muốn thọ Ðại giới và đi về nhà để xin phép người mẹ. Lúc bấy giờ, trên đường đi, ngài bị các kẻ cướp bắt và muốn dâng ngài để tế thần. Các tên cướp tấn công ngài nhưng ngài đứng yên, không phản kháng. Tên tướng cướp lấy làm ngạc nhiên, tán thán ngài và nói:
705.
Vì mục đích tế đàn,
Hoặc vì đích tài sản,
Những người chúng tôi giết,
Từ trước cho đến nay,
Không ai không sợ hãi,
Họ run sợ, rên xiết.
706.
Nhưng ngài không khiếp sợ,
Dung sắc càng hòa duyệt,
Vì sao ngài không than,
Trong đại nạn như vậy?
Adhimutta trả lời:
707.
Chủ cướp! Tâm không khổ,
Với người không kỳ vọng,
Mọi sợ hãi vượt qua,
Với người kiết sử đoạn.
708.
Nhờ đoạn nhân sanh hữu,
Pháp được thấy như thật,
Ðối chết không sợ hãi,
Nhờ gánh nặng đặt xuống.
709.
Phạm hạnh ta khéo hành,
Con đường khéo tu tập,
Ta không có sợ chết,
Khi bệnh hoạn được diệt.
710.
Phạm hạnh ta khéo hành,
Con đường khéo tu tập,
Hữu được thấy không ngọt,
Như bỏ độc dược uống.
711.
Bờ kia đến, không thủ,
Việc làm xong, vô lậu,
Bằng lòng, thọ mạng diệt,
Như thoát lò sát sanh.
712.
Pháp tánh đạt tối thượng,
Ở đời, tuyệt sở hữu,
Như thoát ngôi nhà cháy,
Trong chết không sầu muộn.
713.
Phàm có vật tụ họp,
Ðược sanh hữu chỗ nào,
Tuyệt đường mọi xuất ly,
Ðại Ẩn Sĩ nói vậy
714.
Ai hiểu rõ như vậy,
Như đức Phật đã thuyết,
Không còn nắm sanh hữu,
Như hòn sắt cháy đỏ.
715.
Quá khứ ta không có,
Tương lai, hiện tại không,
Các hành không thực hữu,
Ở đây, than khóc gì!
716.
Thanh tịnh pháp sanh khởi,
Thanh tịnh hành tiếp tục,
Bậc thấy được như thật,
Không sợ hãi thưa ngài!
717.
Với tuệ thấy thế giới,
Giống như cỏ, thân cây,
Không có tánh ngã sở,
Không sầu muộn, không ngã.
718.
Ta nhàm chán thân sắc,
Không ham có sanh hữu,
Khi thân này hoại diệt,
Sẽ không có thân khác.
719.
Với thân ta, ngươi làm,
Hãy làm như ý muốn,
Ta không vì duyên ấy,
Sẽ khởi lên sân, ái.
720.
Kẻ ấy nghe nói vậy,
Hy hữu lông dựng ngược,
Quăng bỏ cả đao kiếm,
Thanh niên nói với ta:
721.
“Tôn giả hành hạnh gì,
Ai Ðạo sư Tôn giả,
Ngài theo lời ai dạy,
Ðược tánh không sầu não?”
Adhimutta:
722.
Bậc Toàn Trí, Toàn Kiến,
Thắng Giả, Giáo sư ta,
Ðại Từ Bi Ðạo sư,
Y Vương toàn thế giới.
723.
Pháp này vị ấy giảng,
Ðưa đến đạt vô thượng,
Theo lời dạy vị ấy,
Ðược tánh không sầu não.
724.
Kẻ cướp nghe Đại sĩ,
Khéo thuyết giảng như vậy,
Chúng liền quăng vất bỏ,
Ðao gươm và vũ khí,
Một số bỏ nghề chúng,
Một số xin xuất gia.
725.
Sau khi họ xuất gia,
Trong giáo pháp Thiện Thệ,
Họ tu tập giác chi,
Năm lực, thành bậc trí,
Tâm hân hoan, ý mãn,
Các căn cảm xúc được,
Niết-bàn, đạo vô vi.
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.