Viện Nghiên Cứu Phật Học

 

I. SỰ TOÀN HẢO VỀ BỐ THÍ
(DĀNAPĀRAMITĀ)

 

 

6. HẠNH CỦA ĐỨC VUA NIMI (Nimirājacariyaṃ)[1]

 

40. Vào một thời điểm khác nữa, khi Ta là vị đại vương tên Nimi, là bậc trí tuệ và là người tầm cầu thiện pháp ở tại kinh thành Mithilā.

41. Khi ấy, Ta đã cho thực hiện bốn sảnh đường, [mỗi sảnh đường] có bốn cổng ra vào [ở bốn hướng chính]. Ở tại nơi ấy, Ta đã cho tiến hành việc bố thí đến các thú vật, chim chóc, loài người, v.v...

42. Ta đã thực hiện không ngừng nghỉ (ngày đêm không gián đoạn đến lúc dứt tuổi thọ)[2] và đã cho tiến hành cuộc đại thí [gồm có] y phục, giường ghế, cơm ăn, nước uống và thực phẩm [các loại].

43. Cũng giống như người đầy tớ, vì lý do lương bổng, tiếp cận chủ nhân và suy tầm cách làm hài lòng bằng thân, khẩu, ý (bằng hành động, lời nói và tư tưởng).

44. Tương tợ y như thế, trong tất cả mọi kiếp sống Ta cũng sẽ tầm cầu việc làm sanh khởi sự giác ngộ. Sau khi làm thỏa mãn các chúng sanh với vật bố thí, Ta mong cầu quả vị giác ngộ tối thượng.

“Hạnh của đức Vua Nimi” là phần thứ sáu.

 

Chú thích :

[1] Bổn sanh “Đức Vua Nimi” (Nimijātakaṃ), số 541, TTPV, tập 34. (ND)

[2] CpA. 54.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.