Viện Nghiên Cứu Phật Học

Phật giáo nguyên thuỷ/ Kinh Tạng Pali/ Kinh Tương Ưng Bộ// I. THIÊN CÓ KỆ/ 9. TƯƠNG ƯNG RỪNG

IX. KINH VAJJIPUTTA (Vajjiputtasutta) (S. I. 201)
229. Một thời, một Tỷ-kheo Vajjiputtaka trú ở Vesāli, tại một khu rừng.

Lúc bấy giờ, một cuộc lễ được tổ chức suốt đêm ở Vesāli.

Tỷ-kheo ấy được nghe tiếng nhạc khí, tiếng cồng,... đánh lên, tiếng ồn ào khởi lên, liền than thở, nói lên ngay lúc ấy bài kệ này:

Chúng ta sống một mình, 
Trong khu rừng cô độc, 
Như khúc gỗ lột vỏ,11 
Lăn lóc trong rừng sâu.

Trong đêm tối hân hoan, 
Như hiện tại đêm nay, 
Ai sống đời bất hạnh, 
Như chúng ta hiện sống?

Rồi một vị thiên trú ở khu rừng ấy, có lòng thương xót Tỷ-kheo ấy, muốn hạnh phúc, muốn cảnh giác liền đi đến Tỷ-kheo ấy.

Sau khi đến, vị ấy nói lên bài kệ: 

Ông sống chỉ một mình, 
Trong khu rừng cô độc, 
Như khúc gỗ lột vỏ, 
Lăn lóc trong rừng sâu.

Rất nhiều người thèm muốn, 
Đời sống như ông vậy, 
Như kẻ đọa địa ngục, 
Thèm muốn sanh thiên giới.

Rồi Tỷ-kheo ấy được vị thiên ấy cảnh giác, tâm hết sức xúc động.

Tham chiếu:
11 Chú giải: Không có áo quần trang sức nên như một khúc gỗ bị quăng bỏ.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.