Viện Nghiên Cứu Phật Học

Phật giáo nguyên thuỷ/ Kinh Tạng Pali/ Kinh Tương Ưng Bộ// I. THIÊN CÓ KỆ/ 5. TƯƠNG ƯNG TỶ-KHEO-NI

VII. KINH UPACĀLĀ (Upacālāsutta) (S. I. 133)
168. Nhân duyên tại Sāvatthi. Rồi Tỷ-kheo-ni Upacālā, vào buổi sáng, đắp y, cầm y bát, đi vào Sāvatthi để khất thực. Khất thực xong, sau bữa ăn, trên đường trở về, Tỷ-kheo-ni Upacālā đi đến rừng Andha để nghỉ ban ngày; sau khi đi sâu vào rừng Andha, đến và ngồi xuống một gốc cây để nghỉ ban ngày.

Rồi Ác ma muốn làm Tỷ-kheo-ni Upacālā run sợ, hoảng sợ, lông tóc dựng ngược, muốn khiến nàng từ bỏ thiền định, liền đi đến, nói với Tỷ-kheo-ni Upacālā:

– Này Tỷ-kheo-ni, nàng muốn tái sanh tại chỗ nào?

– Ta không muốn tái sanh tại một chỗ nào cả, này ông.

[Ác-ma:]

Chư thiên Ba Mươi Ba, 
Dạ-ma, Đâu-suất thiên, 
Chư vị Hóa Lạc thiên, 
Tha Hóa Tự Tại thiên, 
Nàng hãy hướng tâm này, 
Đến cảnh giới chư thiên, 
Rồi nàng được tái sanh, 
Hưởng an lạc cảnh ấy.

[Upacālā:]

Chư thiên Ba Mươi Ba, 
Dạ-ma, Đâu-suất thiên, 
Chư vị Hóa Lạc thiên, 
Tha Hóa Tự Tại thiên, 
Vì ái dục trói buộc, 
Lại bị ma chinh phục.

Toàn thế giới cháy đỏ, 
Toàn thế giới hỏa thiêu, 
Toàn thế giới bùng cháy, 
Toàn thế giới rung động.

Không rung, không dao động,
Không hệ lụy, phàm phu, 
Chỗ nào ma không đến, 
Chỗ ấy ta vui thích.

Rồi Ác ma biết được: “Tỷ-kheo-ni Upacālā đã biết ta”, buồn khổ, thất vọng, liền biến mất tại chỗ ấy.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.