Tam tạng Thánh điển PGVN 03 » Tam tạng Thượng Tọa bộ 03 »
Kinh Tương Ưng Bộ
HT. Thích Minh Châu dịch
Phật giáo nguyên thuỷ/ Kinh Tạng Pali/ Kinh Tương Ưng Bộ// I. THIÊN CÓ KỆ/ 5. TƯƠNG ƯNG TỶ-KHEO-NI
V. KINH UPPALAVAṆṆĀ (Uppalavaṇṇāsutta) (S. I. 131)
166. Nhân duyên tại Sāvatthi. Rồi Tỷ-kheo-ni Uppalavaṇṇā, vào buổi sáng, đắp y... và đứng dưới gốc cây Sa-la có trổ hoa.
Ác ma muốn làm cho Tỷ-kheo-ni Uppalavaṇṇā run sợ, hoảng sợ, lông tóc dựng ngược, muốn khiến nàng từ bỏ thiền định, liền đi đến Tỷ-kheo-ni Uppalavaṇṇā.
Sau khi đến, Ác ma nói lên bài kệ này với Tỷ-kheo-ni Uppalavaṇṇā:
Này nàng Tỷ-kheo-ni,
Dưới gốc cây Sa-la,
Đang nở nụ trăm hoa,
Nàng đến đứng một mình,
Nhan sắc nàng tuyệt đẹp,
Không ai dám sánh bằng!
Tại đây nàng đã đến,
Trong tư thế như vậy,
Nàng ngu dại kia ơi,
Không sợ cám dỗ sao?
Tỷ-kheo-ni Uppalavaṇṇā suy nghĩ: “Ai đã nói lên bài kệ này? Người hay là không phải người?”
Tỷ-kheo-ni Uppalavaṇṇā suy nghĩ: “Đây là Ác ma muốn làm ta run sợ, hoảng sợ, lông tóc dựng ngược, muốn khiến ta từ bỏ thiền định nên đã nói lên bài kệ đó.”
Tỷ-kheo-ni Uppalavaṇṇā biết được: “Đây là Ác ma”, liền trả lời với bài kệ:
Trăm ngàn người cám dỗ,
Có đến đây như ông,
Mảy lông ta không động,
Ta không gì sợ hãi.
Ác ma, ta không sợ,
Ta đứng đây một mình.
Ta có thể biến mất,
Hay vào bụng các ông.
Ta đứng giữa hàng mi,
Ông không thấy ta được.
Với tâm khéo nhiếp phục,
Thần túc khéo tu trì,
Ta thoát mọi trói buộc,
Ta đâu có sợ ông!
Rồi Ác ma biết được: “Tỷ-kheo-ni Uppalavaṇṇā đã biết ta”, buồn khổ, thất vọng, liền biến mất tại chỗ ấy.
Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.
Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.