Viện Nghiên Cứu Phật Học

Phật giáo nguyên thuỷ/ Kinh Tạng Pali/ Kinh Tương Ưng Bộ// I. THIÊN CÓ KỆ/ 4. TƯƠNG ƯNG ÁC MA/ III. PHẨM THỨ BA

I. KINH SỐ ĐÔNG (Sambahulasutta) (S. I. 117) 
157. Như vầy tôi nghe. 

Một thời, Thế Tôn ở giữa các vị Sakka, tại Silāvatī. 

Lúc bấy giờ, nhiều Tỷ-kheo sống không xa Thế Tôn, không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần.

Rồi Ác ma biến hình thành một Bà-la-môn, với búi tóc lớn, mặc áo bằng da con linh dương, già yếu, lưng còm như xà nhà, hơi thở hổn hển,24 tay cầm gậy bằng gỗ Udumbara, đi đến các Tỷ-kheo ấy; sau khi đến, nói với các Tỷ-kheo: 

– Chư Đại đức xuất gia quá trẻ, niên thiếu, tóc còn đen nhánh,25 trong tuổi thanh xuân, trong thời trẻ tuổi của tuổi đời, không thọ hưởng các dục. Chư Đại đức hãy thọ hưởng các ái dục của con người, chớ có bỏ hiện tại và chạy theo những gì bị thời gian chi phối. 

– Này Bà-la-môn, chúng tôi không bỏ hiện tại và chạy theo những gì bị thời gian chi phối. Và này Bà-la-môn, chúng tôi bỏ những gì bị thời gian chi phối và chạy theo hiện tại. Này Bà-la-môn, Thế Tôn đã nói các dục bị thời gian chi phối, nhiều khổ đau, nhiều phiền não, tai họa ở đấy càng nhiều hơn. Còn pháp này thuộc về hiện tại, không bị thời gian chi phối, đến để mà thấy, có khả năng hướng thượng, và chỉ người trí mới tự mình giác hiểu.

Khi nghe nói vậy, Ác ma cúi đầu,26 le lưỡi,27 trên trán hiện ra ba đường nhăn, quay lưng chống gậy bỏ đi. 

Rồi các Tỷ-kheo ấy đi đến Thế Tôn; sau khi đến đảnh lễ Thế Tôn, ngồi xuống một bên. Ngồi xuống một bên, các Tỷ-kheo ấy bạch Thế Tôn: 

– Ở đây, bạch Thế Tôn, chúng con sống không xa Thế Tôn, không phóng dật, nhiệt tâm, tinh cần. Rồi bạch Thế Tôn, một người Bà-la-môn, với búi tóc lớn, mặc áo bằng da con linh dương, già yếu, lưng còm như xà nhà, hơi thở hổn hển, tay cầm gậy bằng gỗ Udumbara, đi đến chúng con; sau khi đến, nói với chúng con như sau: “Chư Đại đức xuất gia quá trẻ, niên thiếu, tóc còn đen nhánh, trong tuổi thanh xuân, trong thời trẻ tuổi của tuổi đời, không thọ hưởng các dục. Chư Đại đức hãy thọ hưởng các ái dục của con người, chớ có bỏ hiện tại để chạy theo những gì bị thời gian chi phối.”

Khi nghe nói vậy, bạch Thế Tôn, chúng con nói với Bà-la-môn ấy: “Này Bà-la-môn, chúng tôi không bỏ hiện tại và chạy theo những gì bị thời gian chi phối. Và này Bà-la-môn, chúng tôi bỏ những gì bị thời gian chi phối và chạy theo hiện tại. Này Bà-la-môn, Thế Tôn đã nói các dục bị thời gian chi phối, nhiều khổ đau, nhiều phiền não, tai họa ở đấy càng nhiều hơn. Còn pháp này thuộc về hiện tại, không bị thời gian chi phối, đến để mà thấy, có khả năng hướng thượng và chỉ người trí mới tự mình giác hiểu.”

Khi nghe nói vậy, người Bà-la-môn ấy cúi đầu, le lưỡi, trên trán hiện ra ba đường nhăn, chống gậy rồi ra đi.

– Này các Tỷ-kheo, người ấy không phải là Bà-la-môn, chính là Ác ma đi đến để làm mờ mắt các ông.

Rồi Thế Tôn biết được ý nghĩa này, ngay khi ấy nói lên bài kệ: 

Ai thấy rõ khổ đau,
Và nguyên nhân đau khổ, 
Làm sao người như vậy, 
Có khuynh hướng các dục?
Sau khi biết sanh y, 
Là ràng buộc ở đời, 
Người biết vậy nên học, 
Giải trừ mọi buộc ràng.

Tham chiếu:
24 J. I. 160 viết là ngáy.
25 Xem S. I. 8 (kinh 20 ở trước).
26 SA. I. 182 viết Ác ma cúi gằm mặt, cằm đụng vào ngực.
27 Le lưỡi lên trên, xuống dưới, le lưỡi qua cả hai bên.

Tác quyền © 2024 Hội đồng quản trị VNCPHVN.

Chúng tôi khuyến khích các hình thức truyền bá theo tinh thần phi vụ lợi với điều kiện: không được thay đổi nội dung và phải ghi rõ xuất xứ của trang web này.