Tam tạng thánh điển PGVN 10 » Tạng Tam Tạng Thượng Toạn Bộ 10 »
PHÂN TÍCH GIỚI BỔN
(Suttavibhaṅga)
Tỳ-Khưu INDACANDA
1. Lúc bấy giờ, đức Phật Thế Tôn ngự tại thành Sāvatthi, Jetavana, tu viện của ông Anāthapiṇḍika. Vào lúc bấy giờ, các Tỳ-khưu-ni nhóm Lục Sư yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng. Dân chúng phàn nàn, phê phán, chê bai rằng: “Vì sao các Tỳ-khưu-ni lại yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng? Khi được đầy đủ, ai mà không vừa ý? Đồ ngon ngọt ai lại không thích thú?”
Các Tỳ-khưu-ni đã nghe được những người ấy phàn nàn, phê phán, chê bai.
2. Các Tỳ-khưu-ni nào ít ham muốn, ...(nt)... các vị Ni ấy phàn nàn, phê phán, chê bai rằng: “Vì sao các Tỳ-khưu-ni nhóm Lục Sư lại yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng?” ...(nt).
– Này các Tỳ-khưu, nghe nói các Tỳ-khưu-ni yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng, có đúng không vậy?
– Bạch Thế Tôn, đúng vậy.
Đức Phật Thế Tôn đã khiển trách rằng:
– ...(nt)... Này các Tỳ-khưu, vì sao các Tỳ-khưu-ni nhóm Lục Sư lại yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng vậy? Này các Tỳ-khưu, sự việc này không đem lại niềm tin cho những kẻ chưa có đức tin, ...(nt)... Và này các Tỳ-khưu, các Tỳ-khưu-ni hãy phổ biến điều học này như vầy:
“Vị Tỳ-khưu-ni nào yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng, vị Tỳ-khưu-ni ấy nên thú nhận rằng: ‘Bạch chư Đại đức Ni, tôi đã vi phạm tội đáng chê trách, không có ích lợi, cần phải thú nhận; tôi xin thú nhận tội ấy.’”
Và điều học này đã được đức Thế Tôn quy định cho các Tỳ-khưu-ni như thế.
3. Vào lúc bấy giờ, có các Tỳ-khưu-ni bị bệnh. Các Tỳ-khưu-ni thăm hỏi bệnh tình đã nói với các Tỳ-khưu-ni bị bệnh điều này:
– Này các Ni sư, sức khỏe có khá không? Mọi việc có được thuận tiện không?
– Này các Ni sư, trước đây, chúng tôi yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng, nhờ thế chúng tôi được thoải mái. Giờ đây [nghĩ rằng]: “Đức Thế Tôn đã cấm đoán”, trong lúc ngần ngại nên không yêu cầu, vì thế chúng tôi không được thoải mái.
Các vị đã trình sự việc ấy lên đức Thế Tôn. ...(nt).
– Này các Tỳ-khưu, Ta cho phép vị Tỳ-khưu-ni bị bệnh được yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng. Và này các Tỳ-khưu, các Tỳ-khưu-ni hãy phổ biến điều học này như vầy:
“Vị Tỳ-khưu-ni nào không bị bệnh, yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng, vị Tỳ-khưu-ni ấy nên thú nhận rằng: ‘Bạch chư Đại đức Ni, tôi đã vi phạm tội đáng chê trách, không có ích lợi, cần phải thú nhận; tôi xin thú nhận tội ấy.’”
4. Vị Ni nào: Là bất cứ vị Ni nào ...(nt).
Tỳ-khưu-ni: ...(nt)... vị Ni này là “vị Tỳ-khưu-ni” được đề cập trong ý nghĩa này.
Không bị bệnh nghĩa là vị có được sự thoải mái khi không có bơ lỏng.
Bị bệnh nghĩa là vị không có sự thoải mái khi không có bơ lỏng.
Bơ lỏng nghĩa là bơ lỏng từ loài bò, hoặc là bơ lỏng từ loài dê, hoặc là bơ lỏng từ loài trâu, hoặc bơ lỏng từ các loài thú nào có thịt được phép [thọ dụng].[1]
Vị Ni không bị bệnh, yêu cầu cho nhu cầu của bản thân, trong lúc tiến hành thì phạm tội Dukkaṭa. [Nghĩ rằng]: “Với sự đạt được, ta sẽ thọ dụng”, rồi thọ lãnh thì phạm tội Dukkaṭa. Mỗi lần nuốt xuống thì phạm tội Pāṭidesanīya.
Không bị bệnh nhận biết là không bị bệnh, vị Ni yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng thì phạm tội Pāṭidesanīya. Không bị bệnh, có sự hoài nghi, vị Ni yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng thì phạm tội Pāṭidesanīya. Không bị bệnh [lầm] tưởng là bị bệnh, vị Ni yêu cầu bơ lỏng rồi thọ dụng thì phạm tội Pāṭidesanīya.
Bị bệnh [lầm] tưởng là không bị bệnh thì phạm tội Dukkaṭa. Bị bệnh, có sự hoài nghi thì phạm tội Dukkaṭa. Bị bệnh nhận biết là bị bệnh thì vô tội.
Vị Ni bị bệnh, sau khi bị bệnh rồi yêu cầu thì hết bệnh và thọ dụng, vị Ni thọ dụng phần còn lại của vị Ni bị bệnh, của các thân quyến, của những người nói lời thỉnh cầu, vì nhu cầu của vị khác, bằng vật sở hữu của bản thân, vị Ni bị điên, ...(nt)... vị Ni vi phạm đầu tiên thì vô tội.
Điều học Pāṭidesanīya thứ nhất.
--oo0oo--
[1] Thịt của mười loài thú, vị Tỳ-khưu không được dùng gồm có: Thịt người, thịt voi, thịt ngựa, thịt chó, thịt rắn, thịt sư tử, thịt hổ, thịt beo, thịt gấu, thịt chó sói (TTTĐPGVN, tập 11, tr. 283-87; TTPV, tập 5, Mv. II, chương VI, tr. 37-42).